Sau đó bọn họ tận mắt nhìn thấy sau gáy Tào Nhân xuất hiện một lỗ m.á.u to, cả người ngã từ trên ngựa xuống mặt đất.
Đã có người mời Kinh Triệu Doãn tới đây.
Kinh Triệu Doãn không nói hai lời, dặn dò ngỗ tác khám nghiệm vết thương.
Rất dễ nhận thấy, vết thương dẫn đến Tào Nhân tử vong chính là lỗ m.á.u sau gáy của hắn ta.
Thế nhưng, ngỗ tác lại không cách nào kết luận là loại ám khí nào gây nên.
Dù sao Tào Nhân cũng là mệnh quan triều đình, lúc chấp hành công vụ tử vong, đây không phải chuyện đùa.
Tuy sự việc xảy ra bên ngoài phủ Hộ Quốc Công, chuyện đêm qua Mặc Cửu Diệp bị hoàng thượng đánh năm mươi đại bản đã không phải bí mật gì, nghe nói người là bị khiêng trở về, căn bản không thể nào ra tay với Tào Nhân.
Huống hồ, trước mắt người có thể hành động tự nhiên trong Mặc gia chỉ còn lại một đám nữ quyến tay trói gà không chặt, càng không thể nào có hiềm nghi ra tay với Tào Nhân.
Suy đi nghĩ lại, Kinh Triệu Doãn cảm thấy mình không thể phá án, vội vàng sai người khiêng t.h.i t.h.ể Tào Nhân tới Đại Lý Tự.
Khi người Mặc gia đi ra, t.h.i t.h.ể của Tào Nhân đã được khiêng đi.
Phần lớn người vừa mới dự tính vây xem ở đây đều chạy tới Đại Lý Tự coi náo nhiệt.
Còn lại vài người, cơ bản đều là gia quyến của các tẩu tẩu.
Người đầu tiên chạy tới chính là người nhà của Tam tẩu Phùng Thúy Liên.
Phẩm cấp quan chức của người Phùng gia không tính là cao, không có tư cách vào triều.
Bọn họ nhìn thấy Tào Nhân dẫn người đi về phía phủ Hộ Quốc Công, sai người ra ngoài thăm dò được tin tức này.
Nghe thấy tin tức này, mẫu thân Tam tẩu lập tức khóc lóc năn nỉ huynh trưởng nàng gấp rút chạy sang đây với nàng.
"Thúy Liên, nữ nhi của ta, nương không có bản lĩnh, cũng không hề giúp được ngươi... Hu hu hưu..."
Lão phu nhân Phùng gia nắm tay nữ nhi khóc rống lên.
Phùng Thúy Liên nhìn thấy mẫu thân, lập tức vồ vào trong lòng bà ấy gào khóc thảm thiết.
Cảnh tượng này khiến mọi người có mặt đều ướt át hốc mắt.
Lão phu nhân Phùng gia run rẩy lấy một hầu bao từ trong n.g.ự.c ra lén lút nhét vào trong tay Phùng Thúy Liên.
"Nương ra đây hơi vội, không có chuẩn bị gì, số bạc này đều là bạc riêng của nương, con cất kỹ, giữ lại trên đường chuẩn bị cho lúc cần đến."
Nếu không phải bạc giấu trong áo lót bị lục soát được, Phùng Thúy Liên là không muốn lấy bạc của mẫu thân đâu.
Trong lòng nàng ấy, Mặc gia không hề mang theo gì ra đây, nếu không nhận lấy số bạc này, e rằng rất khó sống sót đến Tây Bắc.
Nàng ấy siết chặt hầu bao của mẫu thân đưa, nghẹn ngào nói: "Nương, người không cần lo lắng cho con, có bà bà và các trục lý đi chung, còn có Cửu đệ, bọn con nhất định có thể thuận lợi đến Tây Bắc."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT