Tối qua hắn đặc biệt nghe ngóng ở chỗ Lương Hạo rồi, nhà kho của Thôi trạch nằm ở bên cạnh viện chính.

Vì vậy, hai người không cần tốn một chút sức nào, là đã có thể tìm được vị trí của nhà kho.

Nhà kho và viện mà Thôi huyện thừa ở chỉ cách nhau một bức tường, chỉ thấy có rất nhiều lang trung xách thùng thuốc đứng đó.

Vẻ mặt của mấy người lang trung đó người nào người nấy đều khó coi giống như cha ruột c.h.ế.t vậy.

Không nhịn được nữa, quản gia còn ở đó không ngừng gây áp lực.

"Mấy người các ngươi, đều là những lang trung có tiếng ở Doãn thành này, sao không thể chữa khỏi vết thương của huyện thừa đại nhân chứ? Huyện thừa đại nhân căn dặn rồi, vết thương của ông ấy ngày nào còn chưa khỏi, thì ngày đó các ngươi không được rời khỏi."

Mấy người lang trung đó ngơ ngác nhìn nhau, một ông già râu trắng bạc bước lên trước, nói với vẻ mặt khổ sở:

"Quản gia, Thôi huyện thừa làm vậy quả thực là làm khó chúng ta rồi, những thái giám đã tịnh thân ở trong cung, sau khi trưởng thành người nào cũng muốn trở nên hoàn chỉnh, nhưng từ xưa cho tới nay cũng không có ai làm được. Huống hồ chi, chúng ta chỉ là những lang trung ở huyện thành nhỏ này, làm sao có bản lĩnh lớn như vậy chứ?"

Những lang trung khác cũng hùa vào phụ họa.

"Đúng đó, chúng ta thật sự không có cách nào trị khỏi bệnh của Thôi huyện thừa."

"Quản gia, chúng ta cầu xin ông đó, giúp chúng ta nói mấy lời tốt đẹp trước mặt của huyện thừa đại nhân đi, hãy thả cho chúng ta về được không?”

"Cả nhà ta lớn nhỏ đều trông chờ ta khám bệnh kiếm tiền nuôi ăn, ta cầu xin ông mà, giúp chúng ta nói mấy lời tốt đẹp được không!"

Đối mặt với sự van xin khổ não của mấy người lang trung, quản gia vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, còn xoay ra ngoài viện hét lên: "Tới đây mấy người đi, trông chừng mấy tên lang trung này thật tốt cho ta, nếu như có ai bỏ trốn, thì sẽ hỏi tội các ngươi đó."

Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm đang đứng ở trong tối nhìn, vốn có ba tên gia đinh canh chừng ngoài cửa nhà kho đã có hai tên lập tức rời khỏi và vào trong viện chính.

Bây giờ chỉ còn lại một tên canh chừng, ngược lại càng thuận tiện cho họ hành động.

Mặc Cửu Diệp nhanh chóng bay tới sau lưng tên gia đinh đó, đánh một phát khiến tên đó ngất xỉu, rồi sau đó kéo tên đó ra một góc.

Còn Hách Tri Nhiễm nhân cơ hội đó chạy tới đó, hai người nhanh nhẹn lẻn vào trong đó.

Nhà kho rõ ràng đã có người sắp xếp, một chút dấu vết đánh cắp cũng không có.

Quả thật đúng như những gì mà Lương Hạo đã nói, mọi thứ còn lại bên trong chỉ là những vật lớn rất khó di chuyển.

Nhìn quanh một lượt, Hách Tri Nhiễm cũng coi như được mở rộng tầm mắt.

Bên trong nhà kho ngoại trừ không có ngân lượng và ngân phiếu ra, những vàng bạc châu báu, đồ trưng bày bằng ngọc, tranh cổ, tơ lụa gấm vóc, bày đầy trên kệ đựng vật ở khắp nơi.

Hách Tri Nhiễm vẫy tay một cái, mọi thứ trong nhà kho đều không cánh mà bay.

Bây giờ không gian trở nên rất lớn, nàng không cần lo nghĩ vấn đề tồn trữ, ngay cả kệ đựng vật, nàng cũng không tha, toàn bộ đều thu vào trong đó.

Cẩn thận kiểm tra thêm một lượt, sau khi thấy không còn xót lại thứ gì, thì hai người rời khỏi.

Ai ngờ, họ vừa mới nhảy ra khỏi cửa sổ, thì đ.â.m phải một người phụ nữ xinh đẹp tầm ba mươi tuổi.

Bên cạnh người phụ nữ đó còn có hai nha hoàn, đột nhiên nhìn thấy có hai nam nhân lạ mặt liền hét toáng lên.

"Phu nhân, có cướp!"

Thôi phu nhân cũng nhìn thấy hai người, cũng lớn tiếng hét lên "bắt cướp”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play