Sau đó còn vào Taobao mua một bộ quần áo màu xám, để thay bộ quần áo màu đen của hắn.
Nhìn lại Mặc Cửu Diệp, không giống với dáng vẻ trước đây của hắn chút nào.
Hách Tri Nhiễm không nhịn được mà lớn tiếng cười: “Mặc Cửu Diệp chàng có biết không? Trên đời này có hai loại người có thể thu hút ánh mắt của người khác nhất.”
Mặc Cửu Diệp không biết là nàng đang đùa giỡn với hắn, nên nghiêm túc hỏi lại: “Loại người nào?”
“Ha ha ha, một là loại người vô cùng xinh đẹp, còn một loại khác chính là dáng vẻ bây giờ của chàng đó.”
Hách Tri Nhiễm vừa nói vừa đẩy người tới trước tấm gương ở nhà vệ sinh.
Mặc Cửu Diệp vừa nhìn thấy người ở trong gương, theo bản năng liền lùi lại sau một bước.
Hắn chỉ vào cái mũi của mình, hỏi một cách không thể tin được: "Kẻ xấu xí này chính là ta sao?"
Hách Tri Nhiễm lớn tiếng cười: "Đúng vậy, người đó chính là chàng, sao hả, kỹ thuật hóa trang của ta lợi hại lắm phải không, với dáng vẻ bây giờ của chàng, ngay cả nương cũng không nhận ra đâu."
Thật vậy, đừng nói là nương cũng không nhận ra, ngay cả bản thân hắn cũng không quen biết...
Cho dù thế nào, có thể làm cho người vợ yêu kiều của mình cười thoải mái như vậy, hắn có xấu hơn cũng đáng.
Hách Tri Nhiễm cười đã rồi, thì cũng tự trang điểm cho chính mình.
Cách trang điểm của nàng đơn giản hơn rất nhiều, thay một bộ y phục mà nam nhân huyện Bình Dương thường mặc, trên mặt bôi đại một chút là xong rồi.
Trang điểm xong, hai người rời khỏi không gian. Tới bên ngoài của Thôi trạch, sau khi quan sát một lượt, Mặc Cửu Diệp trực tiếp ôm eo của Hách Tri Nhiễm, thi triển khinh công trèo tường nhảy vào.
Đập vào mắt chính là bảy tám nữ nhân mặc đồ tơ lụa đang bị mấy tên gia đinh thúc giục đi về hướng cửa lớn.
Mấy người nữ tử đó khóc thút thít, thậm chí còn có người muốn bỏ chạy, nhưng lại bị mấy tên gia đinh thô lỗ chụp tóc lôi về lại.
Trong số những nữ tử đó, Hách Tri Nhiễm vừa nhìn qua là thấy có tỷ muội song sinh của Hà gia.
Hai người đó ngược lại không khóc hét, chỉ là không ngừng van xin gia đinh.
"Vị tiểu ca này, cầu xin huynh tội nghiệp cho tỷ muội chúng ta, đừng bán chúng ta tới nơi khác.
Gia đinh nhìn thấy hai tỷ muội này không khóc hét như những người khác, ít nhiều cũng có hơi cảm thấy thương xót.
"Đây là việc mà huyện thừa đại nhân căn dặn, ngươi có cầu xin chúng ta cũng vô ích thôi, hãy ngoan ngoãn đi theo chúng ta đi, có thể bớt chịu nỗi đau da thịt."
Hai tỷ muội Hà gia tiếp tục van xin: "Tiểu ca, vậy huynh có thể dắt chúng ta tới gặp huyện thừa đại nhân được không, như vậy chúng ta có thể cầu tình đại nhân."
"Các ngươi đừng nghĩ tới chuyện đó nữa, nếu huyện thừa đại nhân có tình cảm với các ngươi, thì đã không bán các ngươi tới kỹ viện rồi."
"Tiểu ca, cầu xin huynh..."
Tiếng van xin ngày càng nhỏ dần, sau đó liền biến mất ngay trước cổng Thôi trạch.
Hách Tri Nhiễm bĩu môi: "Tên Thôi huyện thừa này cũng rất thực tế, biết bản thân sắp không ổn rồi, liền đem mấy người nữ nhân này đi đổi lấy tiền."
Những lời này, vốn dĩ chỉ là những lời càu nhàu của Hách Tri Nhiễm mà thôi, ai ngờ là, lọt vào tai của Mặc Cửu Diệp lại biến thành ý khác.
Hắn có thói quen hay xoa đỉnh đầu của nàng: "Nàng yên tâm, phu quân của nàng khỏe lắm, cũng sẽ bảo vệ tốt của mình." Hách Tri Nhiễm...
Mạch suy nghĩ của hắn cũng lệch xa quá.
Không được nghĩ nhiều, lúc này hậu viện đã không còn ai, đúng là thời cơ tốt để lẻn vào.
Mặc Cửu Nhiễm kéo tay của nàng, chạy một mạch tới tiền viện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT