"Nếu Cửu đệ muội thích, thì cứ nuôi đi, một đại nam nhân như ta, tay chân vụng về nên vốn cũng không thể chăm sóc tốt cho nó được."
Nghe vậy, mặt mày Hách Tri Nhiễm lập tức trở nên hớn hở, từ sau khi nàng xuyên về cổ đại, đây là lần đầu tiên nàng biểu hiện không chút rụt rè như thế.
"Nếu đã vậy thì rất cảm ơn Ngũ ca."
Lần đầu tiên Mặc Cửu Diệp thấy Hách Tri Nhiễm vui đến mức này.
Nàng thấy vui vẻ, điều này quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
Hắn tiến lên nhẹ nhàng vuốt ve lưng Đoàn Tử vài cái: "Nếu đã muốn nuôi, vậy nàng đặt cho nó một cái tên đi"
Hách Tri Nhiễm nghĩ nghĩ, cười nói: "Nhìn nó tròn vo giống một cục Cơm Nắm, hay là cứ gọi là Cơm Nắm đi."
Mặc Cửu Diệp sủng nịch sờ sờ đầu nàng: "Được, vậy gọi nó là Cơm Nắm."
Hai vợ chồng này đi phía trước rải thức ăn cho chó, Mặc Trọng Viễn và Mặc Sơ Hàn đi phía sau quả thực không đành lòng nhìn thẳng.
Để không quấy rầy Cửu đệ cùng Cửu đệ muội âu yếm, Mặc Sơ Hàn lôi kéo Mặc Trọng Viễn đi nhanh vài bước.
"Ngũ Ca, chúng ta đi nhanh chút, nương và Ngũ tẩu còn đang chờ huynh đó."
Lúc này, Hách Tri Nhiễm vẫn còn lâm vào sự hưng phấn vì có được một đại bảo bối.
Vì muốn mua đồ ăn ngon cho Cơm Nắm, ý thức của nàng trực tiếp tiến vào không gian, tiêu ba nghìn nguyên, mở một vùng rừng trúc, trồng đủ loại trúc ngon lành ở nơi này.
Đồng thời, Hách Tri Nhiễm còn chuẩn bị cho nó vài chậu sữa, chờ lúc thuận tiện thì đút cho Cơm Nắm uống. Bảo bối do Hách Tri Nhiễm nàng nuôi, nhất định phải được hưởng thụ đãi ngộ cấp quốc bảo.
Tuy rằng Mặc Sơ Hàn cùng Mặc Trọng Viễn bước nhanh hơn, nhưng với khoảng cách ngắn này, bọn họ cũng không nhanh hơn bao nhiêu so với hai vợ chồng Mặc Cửu Diệp.
Bốn người lần lượt trở lại nơi người Mặc gia nghỉ ngơi.
Mặc Trọng Viễn nhận lại nương dưới sự giới thiệu của Mặc Sơ Hàn trước, sau đó mới nhận vợ.
Sau khi hai người biết được Mặc Trọng Viễn bị mất trí nhớ, đồng thời nghẹn ngào khóc nức nở.
Nhất là Ngũ tẩu, đau khổ ở goá nhiều năm, thật vất vả hay tin phu quân c.h.ế.t đi đã sống lại, thế nhưng lại không còn nhớ nàng ấy nữa.
Chuyện như vậy, trong lúc nhất thời nàng ấy vẫn chưa thể chấp nhận.
Ngũ tẩu không dám tin kéo cánh tay Mặc Trọng Viễn.
"Phu quân, chàng thật sự không nhớ ta sao? Chàng đã từng nói, chờ chàng đắc thắng trở về, sẽ dẫn ta đến Nguyệt Mãn Lâu ở kinh thành ăn thịt kho Đông Pha.
Chàng còn nói, sẽ dành thời gian cùng ta đến miếu cầu Bồ Tát ban con, chẳng lẽ chàng đều đã quên những việc này rồi sao?"
Nhìn thấy nữ tử trước mặt đã sắp khóc cạn nước mắt, Mặc Trọng Viễn dùng sức nhớ lại những lời nàng ấy nói.
Nhưng càng nghĩ đầu của hắn ta càng đau, thế nên hắn ta chỉ có thể dùng hai tay ôm đầu ngồi xổm dưới đất, biểu tình vô cùng đau đớn.
Hách Tri Nhiễm biết, đây là triệu chứng sẽ xuất hiện ở rất nhiều người bệnh mất trí nhớ.
Xuất hiện loại triệu chứng này đa số đều là vì người bệnh đang cố gắng nhớ lại quá khứ, cuối cùng càng nghĩ đầu lại càng đau.
Kỳ thật, đối với Mặc Trọng Viễn mà nói, phát sinh tình huống như vậy là hiện tượng tốt, nói lên tỷ lệ hắn ta khôi phục trí nhớ rất lớn.
Mặc dù như vậy, cũng không thể kích thích người bệnh quá dữ dội.
Hách Tri Nhiễm thấy Ngũ tẩu vẫn kích động muốn nói gì đó để khiến Mặc Trọng Viễn nhớ lại, nàng vội vàng tiến lên ngăn lại.
"Ngũ tẩu, đầu Ngũ Ca bị thương, nếu cứ kích thích huynh ấy như vậy, rất dễ xúc phạm đến huynh ấy."
Ngũ tẩu không biết làm như vậy sẽ xúc phạm thế nào tới phu quân, nhưng nàng ấy lại không chút nghi ngờ lời Cửu đệ muội nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT