Nhưng mà, Mã Tuấn Sơn đã cầm bạc của Hách Tri Nhiễm tận hai lần, trước khi rời đi, hắn nhỏ giọng với Mặc Sơ Hàn và Mặc Cửu Diệp:
"Thôi huyện thừa sớm đã giận với người gia tộc của mình rồi, chỉ cần tù nhân hắn gửi đến đây đều không được lợi lộc gì, tất nhiên người Thôi gia sẽ giúp Thôi huyện thừa trút giận. Nếu họ không sắp xếp chỗ ở cho cậu ngày này chỉ là bước đầu tiên thôi."
Nghe vậy, Mặc Cửu Diệp liền hứng thú hỏi: "Xin hỏi bước tiếp theo là cái gì?"
Mã Tuấn Sơn lắc đầu:"Chúng ta chỉ phái người tới đây rồi rời đi, không biết cụ thể động thái tiếp theo sẽ như thế nào."
Mặc Cửu Diệp gật đầu: "Đa tạ quan gia nhắc nhở."
Những lời này của hắn là để cho Mã Tuấn Sơn một chút mặt mũi.
Mã Tuấn Sơn cũng lo lắng những đồng liêu khác khi trở về sẽ mách lẻo với Thôi huyện thừa, không dám ở chỗ này chậm trễ quá lâu, vội vàng đuổi theo bọn họ mà rời đi.
Thấy bọn quan sai đã đi xa, Mặc Sơ Hàn phẫn nộ nói: "Xem ra, Thôi gia này thật sự không phải đèn cạn dầu, nếu chúng ta đã đắc tội Thôi huyện thừa, lại đắc tội gia tộc của hắn một chút cũng không sao."
Dứt lời, Mặc Sơ Hàn cũng đã thi triển khinh công nhảy vượt tường Thôi gia.
Mặc Cửu Diệp biết vợ mình thích xem náo nhiệt, nên trước mặt mọi người, ôm lấy eo nàng cùng nhau theo sát Mặc Sơ Hàn, nhẹ nhàng vượt qua bức tường.
Không hổ là lí chính gia, có ba dãy nhà gạch xanh nằm ngay ngắn trong viện.
Lúc này, khu bếp phía tây, đã toát ra khói nhẹ mù mịt.
Một phụ nhân vừa mới từ nhà bếp đi ra, liền thấy ba người lạ mặt trong viện.
Phụ nhân bị ba người lạ dọa sợ, cái thùng gỗ đang xách trong tay đoàng một cái rơi xuống dưới đất. Sau đó chính là chất vấn phẫn nộ từ nàng ta.
"Các ngươi là ai mà dám xông vào sân nhà ta?"
Hách Tri Nhiễm thản nhiên trả lời: "Bọn ta tìm Thôi lí chính."
Phụ nhân nghe thấy bọn họ tìm Thôi lí chính, nàng ta ghét bỏ đánh giá một phen.
"Cha chồng ta không phải người ngươi muốn gặp là gặp được đâu."
Lúc nói chuyện, ánh mắt nàng ta vô ý liếc về phía cửa lớn.
"Cửa lớn nhà ta đang đóng, các ngươi vào kiểu gì? Đừng nói với ta là mấy tên trộm các ngươi trèo tường vào đấy nhá?"
Ngay sau đó, phụ nhân bèn bắt đầu gào lên: "Mọi người mau tới đây, trong nhà có trộm rồi."
Mặc Cửu Diệp và Mặc Sơ Hàn hai người khoanh tay trước n.g.ự.c nhìn phụ nhân ở đó kêu gào, không hề định ngăn lại.
Chính là để nàng ta kêu gào như vậy mới gọi được lí chính ra ngoài.
Không lâu sau, mấy phòng ở viện trước lục tục mở ra, từ đó đi ra mấy người có cả nam lẫn nữ.
Bên trong có cả hán tử vừa nãy đi mở cửa.
Hán tử nhìn thấy ba người, rõ ràng rất tức giận.
"Các người đúng là to gan thật, dám xông vào nhà dân, có tin ta dẫn các ngươi đi gặp quan không?”
Mặc Cửu Diệp cười lạnh: "Gặp quan? Gặp Thôi huyện thừa đó sao?"
Hán tử nghe vậy bỗng sững người, sau đó liền nói: "To gan, ngươi dám coi thường huyện thừa đại nhân."
Hách Tri Nhiễm biết hai huynh đệ Mặc gia vốn không giỏi ăn nói, nàng chủ động bước lên trước một bước.
"Thôi huyện thừa dám ở trước mặt nhiều người ăn hối lộ trái phép, quan như vậy e là làm không lâu nữa đâu. Ta khuyên các ngươi lương thiện một chút đi, tránh cho sau này bị liên lụy không cần thiết."
Hán tử thấy người đứng ra nói chuyện là một phụ nhân vừa trẻ tuổi vừa xinh đẹp, căn bản không coi gã ta ra gì.
"Ngươi câm mồm cho ta, huyện thừa đại nhân làm quan thanh liêm, nào cho phép các ngươi ở đây ăn nói linh tinh?"
Một người trẻ tuổi nhìn có bảy tám phần giống hán tử, lúc này đang xách một cái cuốc đi về phía bọn họ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT