“Ha ha...... Ta họ Mã, kêu Mã Tuấn Sơn, về sau nếu có chuyện gì,có thể đến nha môn tìm ta.”
Trong lòng Mã Tuấn Sơn nghĩ rằng, những người này cũng không phải trong túi không tiền mới không chịu kính trọng Thôi huyện thừa.
Đều là do Thôi huyện thừa quá mức kiêu ngạo, không đắn đo minh bạch.
Rõ ràng những người này là bậc thầy ăn mềm không ăn cứng.
Muốn được lợi ích từ bọn họ, phải dỗ dành họ trước.
Mặc khác, một số quan sai khác từ xa theo dõi hành động của Mã Tuấn Sơn, liền biết hắn ta hưởng lợi từ Mặc gia.
Thấy vậy, bọn họ vội vàng sôi nổi tới Mặc gia.
Trong đó một vị quan sai trẻ tuổi nói với huynh đệ Mặc gia:
"Khụ khụ... Ta nói cho các ngươi, trong lát nữa lí chính cho các ngươi chọn khu nhà, ngàn vạn lần đừng chọn sân phía Đông."
Mặc Cửu Diệp sắc mặt lạnh băng hỏi: "Vì sao?"
Quan sai cũng không có trả lời ngay, hiển nhiên là đang làm bộ làm tịch, chờ nhân gia cấp bạc.
Hách Tri Nhiễm ghét nhất người như vậy, không hề có ý định cho tiền.
Quan sai đợi nửa ngày, nhưng cũng chưa thu được lợi lộc gì, có chút bực dọc xoay người muốn rời đi.
Ai ngờ, hắn vừa mới xoay người, đã bị Mặc Sơ Hàn túm lấy cổ áo.
"Mau nói, rốt cuộc vì sao?"
Vị quan này theo bản năng muốn phản kháng, nhưng khi hắn đối mặt với ánh mắt nhìn xuyên thấu của Mặc Sơ Hàn, tức khắc liền không có can đảm.
"Trước tiên ngươi buông ta ra, buông ta ra, tại sao ngươi không để cho ta nói?" Bàn tay to lớn của Mặc Sơ Hàn đột nhiên buông ra, quan sai suýt nữa không đứng vững té ngã.
Hắn xoa xoa cái cổ bị trầy xước có chút đau nhức của mình, vẻ mặt khổ sở nói: "Trong khu đó có quá nhiều người c.h.ế.t, mọi người đều nói nơi đó bị ma quỷ ám."
Vừa dứt lời, vì quan sai sợ Mặc Sơ Hàn sẽ còn hỏi hắn chuyện gì, cất bước bỏ chạy.
Mã Tuấn Sơn thấy thế, cũng tránh xa người Mặc gia một ít.
Không phải hắn không muốn nói cặn kẽ kỹ càng tình huống ấy trong viện, mà là hắn luôn cố kỵ mặt mũi đồng liêu một chút.
Huynh đệ Mặc gia thấy thế cũng không có ngăn cản, đều đã đi vào thôn, chi tiết về phân bổ khu ở sẽ lập tức bị bại lộ.
Khi nói chuyện, đoàn người đã đi tới một chỗ viện dày đặc.
Những viện này trông rất khác biệt, tường cao bằng đầu người, cửa đều đóng kín.
Quan sai dẫn mọi người tới đến một khu lớn nhất, ngay sau đó tiến lên gõ cửa.
Mã Tuấn Sơn lại đứng bên cạnh huynh đệ Mặc gia lần nữa.
"Nơi này chính là Thôi lí chính gia."
Mặc Cửu Diệp khẽ gật đầu, tỏ vẻ như mình đã nhận phần ân tình này của hắn.
Không bao lâu, cánh cửa liền được người bên trong mở ra.
Người mở cửa là một hán tử khoảng chừng ba mươi tuổi, dáng người cường tráng.
Hán tử nhìn thấy quan sai, đầu tiên là sửng sốt một chút, ngay sau đó hỏi: "Đây là người do huyện thừa phái tới sao?”
Quan sai chỉ vào phía sau nói: "Tổng cộng có ba mươi người, lý chính nhìn rồi an bài đi!"
Hán tử nhìn bầu trời, đã gần sắp tối.
" Cơ thể cha ta có chút không thoải mái, ngày mai lại nói."
Vừa nói xong, chỉ nghe một tiếng" ầm", hán tử đã đóng cửa lại, đối mặt với vị quan sai này, hắn ta không hề tỏ ra sợ hãi. Đây không phải là lần đầu tiên bọn quan sai gặp phải tình huống như vậy.
Hầu như mỗi lần đến đây đưa người, Thôi gia đều có dạng thái độ này, chính là cố ý ra oai phủi đầu những kẻ lưu đày này.
Lý chính vốn chịu trách nhiệm bố trí chỗ ở, quan sai chỉ cần đưa người đến đó là hoàn thành nhiệm vụ.
Bởi vậy, một số quan sai nhìn nhau một cái, liền xoay người rời đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT