Hôm nay nếu như không phải hắn ta lo lắng người của Mặc gia sẽ bị Thôi huyện thừa làm khó thì hắn ta đã sớm rời đi rồi.
Vấn đề của người Mặc gia trước mắt đã phân phối xong, hắn ta cũng không cần thiết tiếp tục ở lại đây nữa.
Sau khi một lần nữa nói lời từ biệt với nhóm người Mặc Cửu Diệp, hắn ta gọi thuộc hạ của mình rồi cùng nhau rời đi.
Chu Lão Bát lúc sắp rời đi vẫn không quên nhìn Hách Tri Nhiễm thắm thiết...
Ờ trong phòng.
Thôi huyện thừa vẫn không biết Phương gia, Tạ gia và Mặc gia đồng lòng với nhau.
Dựa vào kinh nghiệm của ông ta, không có mấy ai không biết điều như người của Mặc gia, mấy năm nay đều không gặp phải một lần nào.
Đặc biệt là khi ông ta vừa ra lệnh đưa Mặc gia đến thôn Tây Lĩnh, Tạ gia và Phương gia nhất định sẽ coi đây là một lời cảnh cáo.
Không ngờ rằng khi ông ta đòi lợi ích từ hai gia tộc, hai gia tộc họ lại cư xử giống như Mặc gia.
Thôi huyện thừa trong lúc nóng giận liền phân phối cả Phương gia và Tạ gia đến thôn Tây Lĩnh.
Bình thường mà nói, sau khi Thôi huyện thừa phân phối chỗ cho phạm nhân xong sẽ kêu đợi trong sân, không được phép rời đi cho đến khi hoàn thành việc đăng ký hộ tịch mới.
Nhưng lần này mấy người gia tộc bọn họ lại nhất định chọc giận Thôi huyện thừa nên ông ta không ngay lập tức giúp bọn họ làm hộ tịch mà lấy cớ không có huyện lệnh để tạm thời hoãn lại.
Cứ như thế, Mặc gia, Phương gia và Tạ gia trước mắt toàn bộ đều trở thành người không hộ tịch. Còn khi nào phát hộ tịch thì còn phải xem tâm trạng của ông ta nữa.
Mấy người bọn họ đều từng là người làm quan trong triều, bọn họ nhất định sẽ không thể chấp nhận chuyện không có hộ tịch.
Thông thường bọn họ không có cách nào ra khỏi Doãn thành nên có hộ tịch hay không cũng không quan trọng.
Nhưng nếu đến thôn Tây Lĩnh thì sẽ không thể nào được điều đến nhà nào tốt chứ đừng nói đến là có thể phân cho họ mảnh đất miễn phí.
Trong tình huống như thế, nhà và đất đều sẽ phải mua riêng, không đăng ký hộ tịch thì làm sao chuyển nhượng được những tài sản này?
Mặc Sơ Hàn tiên phong quay trở lại nhà, Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm cũng theo sát phía sau. Phương Truyền Châu và Tạ Thiên Hải cũng đại diện gia tộc mà ra mặt.
Thôi huyện thừa vừa mới chuẩn bị rời đi, muốn đi gặp mặt hai mỹ nhân vừa thu nạp được.
Ông ta vừa mới đứng dậy thì liền thấy cửa phòng bị người từ bên ngoài đạp mạnh vào.
Quan sai thấy vậy liền nhanh chóng chạy đến cửa chặn lại.
"To gan, làm kinh sợ đến huyện thừa đại nhân biết phải chịu tội gì không?"
Mặc Sơ Hàn nhìn bề ngoài có vẻ hơi gầy nhưng chỉ là trông bề ngoài thế thôi chứ về thể chất thì hắn ta vẫn cảm thấy như trước đây.
Hắn ta giơ một tay lên, nhẹ nhàng đẩy quan sai đang chặn đường sang một bên rồi sải bước qua ngưỡng cửa.
Quan sai cũng không phải kẻ ngu, chỉ cần nhìn bản thân bị đẩy đi mà không hề có chút phản kháng nào liền có thể biết được người này có luyện võ.
Nhất là khi người ta đang nổi giận, nếu mình tiến lên nữa thì e rằng không đơn giản là chỉ bị đẩy qua một bên như thế.
Vậy nên quan sai không tiến lên tiếp mà đứng sang một bên lớn tiếng hét lên: "Mấy người các ngươi đứng lại cho ta, không được quấy rầy huyện thừa đại nhân."
Mặt khác, các quan sai cũng nhìn ra Mặc Sơ Hàn lợi hại, bọn họ không dám đi ngăn cản Mặc Sơ Hàn, mà đi về phía sau là Mặc Cửu Diệp cùng Hách Tri Nhiễm.
Ai ngờ, Mặc Cửu Diệp cũng không phải là người dễ chọc, thấy có người đến đây, đầu tiên là bảo vệ Hách Tri Nhiễm ở phía sau, sau đó giống như Mặc Sơ Hàn, kéo người đó sang một bên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT