Nhất là Hách Tri Nhiễm, nàng có không gian giúp đỡ gian lận, đến nơi nào thì cũng có thể đưa người nhà sống một cuộc sống tốt đẹp.
Mặc Cửu Diệp cũng không có gì quá lo lắng, chỉ cần chịu cố gắng thì trong hoàn cảnh tồi tệ nào hắn tin rằng đều có thể dùng sự nỗ lực để xoay chuyển tình thế.
Hai tên quan sai phụ trách áp tải Mặc gia tới thôn Tây Lĩnh đều trố mắt nhìn nhau, bọn họ như đang xem một vở kịch hay mà như cười như không chào hỏi người Mặc gia: “Đi theo bọn ta"
Bành Vượng thấy vậy thì tiến lên một bước nói: "Hai vị xin đợi một chút, ta còn có lời muốn nói với bọn họ."
Quan sai vẫn rất giữ thể diện cho Bành Vượng, sau khi dẫn người Mặc gia ra ngoài vẫn không lập tức rời đi.
Bành Vượng có chút tức giận đi đến trước mặt Mặc Cửu Diệp.
"Mặc huynh đệ, không huynh đã nói với ngươi rồi sao, đến thời điểm mấu chốt sao ngươi lại không thể nhịn một chút được sao?
Ngươi biết thôn Tây Lĩnh là nơi như thế nào không?"
Mặc Cửu Diệp vẫn không hối hận cách làm của mình, nhưng hắn vẫn muốn biết trước một chút tình hình ở thôn Tây Lĩnh.
"Bành đại ca, thôn Tây Lĩnh rốt cuộc là nơi như thế nào vậy?"
Bành Vượng hầu như mỗi năm đều sẽ đưa phạm nhân đến đó vài lần nên đương nhiên không còn thấy xa lạ gì về thôn Tây Lĩnh nữa.
Nhưng cho dù là huyện lệnh ở đây hay là Thôi huyện thừa thì nếu không phải gặp trúng phạm nhân cực kì ngoan cố, họ cũng sẽ không chọn áp tải người đến thôn Tây Lĩnh.
Hắn ta đã ba bốn năm rồi không thấy phạm nhân bị điều đến thôn Tây Lĩnh.
Hắn ta thở dài nói: "Nghe nói thôn Tây Lĩnh nằm sát biên giới, chỉ cần bọn người man rợ leo qua được ngọn núi thì thôn đó sẽ là nơi đến đầu tiên.
Gần đây thì vẫn ổn, không nghe nói bọn man rợ đến quấy rầy nữa. Những năm trước kia, một khi mùa đông đến thì lương thực sẽ thiếu thốn nên sẽ có người lén lút đến cướp bóc.
Mà nơi bị làm hại đầu tiên chính là thôn Tây Lĩnh. Chẳng những như thế, nghe nói thôn Tây Lĩnh là thôn hình thức gia tộc, nơi đó dựa vào số lượng đông đảo người thân trong gia đình, chưa bao giờ coi trọng người ngoài.
Người hễ bị điều đến thôn Tây Lĩnh đều không có một ai có thể sống sót ở đó hơn một năm. Không bị bọn man rợ hù dọa thì cũng sẽ bị Lí Chính và dân làng lăng mạ, không thể sống sót."
Mặc Cửu Diệp biết Bành Vượng lo lắng thay họ nhưng sự việc đã đến nước này rồi, hắn cũng không thể nào vì vấn đề chỗ ở mà đi lấy lòng một tên huyện thừa đáng ghét như thế.
"Đa tạ Bành đại ca đã cảnh báo trước, khi đến đó ta sẽ xem tình hình mà ứng phó."
Mặc Sơ Hàn cũng nói: "Bọn man rợ đó ta nghĩ bọn chúng cũng không gây ra sóng gió gì được đâu. Còn những gia tộc kỳ thị người ngoài thì có làm sao chứ, bọn họ có thể cứng hơn nắm đ.ấ.m của ta sao?"
Bành Vượng liếc nhìn Mặc Sơ Hàn.
Mặc dù người ở Mặc gia hắn ta tiếp xúc nhiều nhất là Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm nhưng đối với vị Bát Gia này cũng không phải không biết tí gì.
Người trong kinh thành ai mà không biết người có sức mạnh mạnh nhất Mặc gia chính là vị này đây.
Nếu nắm đ.ấ.m của người ta mạnh như thế thì hắn ta cũng không có gì để nói nữa. Tóm lại mình làm những việc nên làm thôi.
"Nếu đã như vậy thì huynh ta không còn gì phải lo lắng nữa."
Nếu đổi thành là trước đây thì Bành Vượng sẽ giao phạm nhân cho quan viên nơi này, làm xong thủ tục bàn giao rồi rời đi ngay chứ hoàn toàn không quan tâm ai sẽ bị điều đến nơi nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT