Dừng một chút, Nam Hằng nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng cũng nói ra nguyên nhân tại sao Mặc gia không có người thừa kế.

"Là mẫu hậu ta. Mẫu hậu nói, Mặc gia sớm muộn cũng sẽ cùng một phe với Nam Kỳ. Để ngăn cản Mặc gia tiếp tục lớn mạnh, Mặc gia nhất định phải tuyệt tự."

Nghe vậy, Mặc Cửu Diệp không còn khống chế được cảm xúc của mình nữa, vượt qua Hách Tri Nhiễm để đi tới trước mặt Nam Hằng, dùng đôi tay to lớn tóm lấy cổ hắn.

"Rốt cuộc bà ta đã làm gì với Mặc gia?"

Nam Hằng sợ Mặc Cửu Diệp g.i.ế.c mình nên cố hết sức giải thích: “Mẫu hậu... mẫu hậu đã hối lộ Lưu ma ma của Mặc gia. Mỗi khi có người mới vào phủ, bà ấy sẽ động tay chân vào trà của bọn họ, khiến con dâu của Mặc gia không thể mang thai”

Nam Hằng nói xong, trong không gian yên tĩnh vang lên một tiếng động lớn.

Mặc Cửu Diệp dùng lực bẻ gãy cổ Nam Hằng.

Nam Hằng hai mắt trợn to, chốc lát đã không còn hơi thở

Hách Tri Nhiễm lại nhìn đồng hồ treo tường trong phòng y tế, đã hơn ba giờ sáng.

Thời gian không cho phép bọn họ bàn luận quá nhiều về việc hạ thuốc con dâu Mặc gia, điều quan trọng nhất lúc này là xử lý hai t.h.i t.h.ể trước bình minh.

Hơn nữa, Mặc Vân Phong hẳn là sẽ sớm tỉnh lại, nhất định phải kịp thời đưa người ra khỏi không gian.

Nhìn thấy Mặc Cửu Diệp vẫn đang tức giận đứng đó, Hách Tri Nhiễm nhắc nhở: "Đã muộn rồi, chúng ta ra ngoài trước đi."

Mặc Cửu Diệp gật đầu: "Được."

Cả hai thu dọn đơn giản, sau đó cùng nhau rời khỏi không gian.

Mặc Cửu Diệp trước tiên quan sát bên ngoài lều trại, sau đó bế Hách Tri Nhiễm lên, biến mất ngay lập tức. Hai người chạy sâu vào rừng rậm và dừng lại trước một vực sâu.

Hách Tri Nhiễm liếc nhìn vực sâu không đáy.

Không nghi ngờ sự có mặt của hắn, nàng trực tiếp dùng tâm trí đưa hai t.h.i t.h.ể ra khỏi không gian rồi ném xuống vực sâu.

Nơi như vậy, vực sâu như vậy, quả thực là nơi tốt để vứt xác.

Có lẽ t.h.i t.h.ể của bọn chúng sẽ không bao giờ được tìm thấy...

Sau khi giải quyết xong việc này, Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm kiểm tra y phục của nhau để đảm bảo không có sai sót hay manh mối nào trước khi cùng nhau rời đi.

Mặc Cửu Diệp vẫn ôm Hách Tri Nhiễm, thi triển công phu trở về, bọn họ dừng lại ở trong rừng rậm cách doanh trại mấy dặm.

Theo Hách Tri Nhiễm đoán, Mặc Vân Phong sẽ xuất hiện ở không gian trước mặt họ.

Mặc Cửu Diệp tiến lên một bước, nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào mặt Mặc Vân Phong.

"Tam ca, tỉnh lại đi, ta là Cửu Diệp, Huynh có nghe thấy không?"

Sau khi Mặc Cửu Diệp gọi vài phút, Mặc Vân Phong cuối cùng cũng tỉnh dậy.

Mặc Vân Phong vừa nhìn liền nhận ra người trước mặt.

"Cửu đệ?"

Mặc Cửu Diệp dùng sức gật đầu: "Tam ca, là đệ."

Mặc Vân Phong nhìn xung quanh, lại nhìn Hách Tri Nhiễm, khuôn mặt không biết vì Sao.

"Vị này là? Còn nữa, tại sao Cửu đệ lại ăn mặc như thế?"

Trong ấn tượng của Mặc Vân Phong, Cửu đệ là người có tính cách ưa sạch sẽ.

Nhưng mà, không nói đến việc trước mắt trên người Mặc Cửu Diệp đang mặc một bộ quần áo dệt thủ công bằng sợi gai, trên mặt còn dính đầy bụi đất.

Hơn nữa từ trước đến nay bên người Cửu đệ đều chưa từng có a hoàn, nữ nhân này tại sao lại đi bên cạnh đệ ấy chứ?

"Tam ca, đây là Hách thị thê tử của đệ, hiện nay nhà họ Mặc chúng ta đã bị hoàng thượng ban thánh chỉ tịch thu tài sản lưu đày, chỗ hiện tại chúng ta đang đứng là thượng du hồ nước mặn, cũng là con đường mà bọn ta bắt buộc phải đi để đến nơi lưu đày." Mặc Cửu Diệp nhẫn nại giải thích.

Nghe thấy vậy, Mặc Vân Phong liền trợn to mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play