Phí Nam Vũ đã đứng đó đợi nàng, nhìn từ xa thấy Hách Tri Nhiễm đang ngồi trên chiếc xe la tới thì hắn ta chủ động đi đến.
Mặc Cửu Diệp mở rèm xe cùng hắn ta trao đổi mấy câu, Phí Nam Vũ đề nghị Hách Tri Nhiễm ngồi trong xe, còn bọn họ ở ngoài đánh xe.
Trên đường, Phí Nam Vũ thăm dò Mặc Cửu Diệp lý do bị thương.
Hai người đã dự liệu được sự thăm dò của Phí Nam Vũ, bọn họ quyết định thành thật có gì nói đó.
Phí Nam Vũ nghe xong chẳng nói gì, chỉ thở dài một tiếng sau đó liền hỏi câu khác.
Vừa đi vừa nói, không mất bao lâu thì đã tới căn nhà bỏ hoang đó.
Vết thương của Mặc Cửu Diệp vẫn còn khá nghiêm trọng, liền bị Hách Tri Nhiễm cưỡng ép ngồi lại trong xe la.
Hách Tri Nhiễm dẫn hai người đi vào trong căn nhà.
Phí Nam Vũ nhìn những dấu vết lộn xộn trong nhà thì không hề nghi ngờ gì mà đi theo Hách Tri Nhiễm đến trước cửa nhà.
Hách Tri Nhiễm chỉ vào cái cửa sổ bên cạnh nói: "Cửa có khóa, ta đi vào đó bằng đường này."
Không nghi ngờ gì, Phí Nam Vũ bước đến bên cửa sổ.
Hách Tri Nhiễm giả vờ dùng sức kéo vài cái, cửa sổ liền mở ra.
Phí Nam Vũ nhảy từ cửa sổ vào trong, nhìn thấy nhiều thuốc Đông y như vậy thì vẻ thờ ơ thường ngày của hắn ta đã biến mất.
"Mặc phu nhân, đây quả là chuyện tốt, ta thay mặt người dân huyện Đông Quan cảm ơn ngài."
"Phí tiên sinh không cần khách sáo, ta có chuyện muốn nhờ ngài." Hách Tri Nhiễm đáp.
"Mặc phu nhân, có chuyện gì thì hãy mau nói, chỉ cần là chuyện mà Nam Vũ ta có thể làm, nhất định ta sẽ hết lòng giúp đỡ."
Hách Tri Nhiễm chỉ vào đống ngân phiếu chất ở đó rồi nói:
"Có lẽ Phí tiên sinh đã nghe được rồi, đám quan ở huyện Bình Dương là một đám quan tham. Mấy năm nay đã ăn chặn, đút lót không biết bao nhiêu, chỗ ngân phiếu này nhất định phải trả lại cho người dân. Ta nghĩ, nếu như chúng ta đã tìm được số ngân phiếu này thì nên trả vật về cho chủ mới phải."
Phí Nam Vũ là người thông minh.
"Mặc phu nhân muốn ta giúp ngài trả lại những ngân phiếu này cho chủ của chúng sao?"
Hách Tri Nhiễm thích nói chuyện với người thông minh.
"Phí tiên sinh cũng biết rõ, ta với phu quân sắp phải lên đường, không đủ thời gian làm những chuyện này, huống hồ thân phận của bọn ta cũng không phù hợp..."
Phí Nam Vũ hoàn toàn tán thành với suy nghĩ của nàng, gật đầu đáp: "Nếu Mặc phu nhân đã tin tưởng, nhất định ta sẽ giải quyết chuyện này thật tốt."
Dừng một chút, hắn ta nói tiếp: "Tôn huyện lệnh tích trữ nhiều thuốc Đông y như vậy, chắc chắn là do nhận được chỉ thị của người nào đó. Xét thấy tình hình ở huyện Đông Phong, ta tin rằng bệnh dịch hạch ở đây có sự tác động của con người, trong trường hợp xấu nhất, những nỗ lực cứu trợ của Kì Vương sẽ vô ích, điều tệ nhất có thể xảy ra là Kì Vương nhiễm dịch bệnh rồi chết. Ta tin trong lòng chúng ta đều biết rõ ai là người được lợi nhất trong chuyện này, ta nghĩ nếu Kì Vương biết được chuyện này hắn ta sẽ trả thù. Tới thời khắc đó, chắc chắn Hằng Vương sẽ luống cuống, không thể tiếp tục ra tay tới Mặc công tử nữa. Với lại sau khi về kinh thành, ta sẽ nghĩ ra một lý do hợp lí, làm lộ ra ngoài chuyện Mặc công tử và Kì Vương tranh cãi gay gắt. Đến khi Hằng Vương biết chuyện thì hắn ta sẽ hoàn toàn bỏ qua Mặc công tử, như vậy những ngày tháng tương lai của hai người mới có thể yên ổn được."
Hách Tri Nhiễm không thể tin được, chỉ một lúc thôi mà Phí Nam Vũ đã nghĩ ra mọi tình huống có thể, thậm chí nó còn khớp với những suy nghĩ của nàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT