Một trận lụt bất ngờ làm ngập lụt không chỉ ngôi làng của Lưu Lý Chính, mà đi về hướng Tây một đoạn, khắp nơi đều chìm trong tình trạng hỗn loạn như vậy.

Có thể thấy trận lũ lụt này đã làm tốn hại biết bao nhiêu người dân vô tội.

Tuy nhiên, đối mặt với thiên tai và thảm họa, không phân biệt cổ đại hay hiện đại, con người là nhóm loài phải chịu nhiều đau thương, mất mát nhất, không ai có thể chống lại ông trời...

Bao gồm cả những quan sai đó, mọi người không mang theo bất kỳ vật dụng cần thiết hàng ngày nào, như vậy tuy việc đi lại trên đường nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nhưng đồng thời cũng mang đến rất nhiều bất tiện.

Ví dụ, ba bữa một ngày, không những không có lương thực mà còn khó tìm được nước sạch.

May mắn thay, họ đã nhặt được một số nồi niêu và các vật dụng khác bị lũ cuốn trôi trên đường, giải quyết được phần nào nhu cầu cấp thiết của họ.

Dù có nồi nhưng khu vực xung quanh bị hủy hoại nặng nề, căn bản không có nơi nào để mua thức ăn.

Trong lúc tuyệt vọng, Hách Tri Nhiễm chỉ có thể dẫn mọi người đi đào một số loại rau dại ở vùng núi đi ngang qua để chống chọi qua ngày.

Những ngày như vậy kéo dài liên tục bốn ngày, cuối cùng vào buổi trưa ngày thứ năm, mọi người đã đến quận An Ninh.

Nếu như trước đây, Bành Vượng sẽ không dẫn phạm nhân đến châu phủ lớn như vậy để mua đồ dùng.

Bên trong châu phủ đa số là người có tiền, vì vậy vật giá cũng cao hơn rất nhiều so với một vài huyện thành nhỏ.

Đối với các quan sai mà nói, nếu mua cùng loại vật phẩm như nhau, chọn nơi bán rẻ một chút sẽ thích hợp hơn. Nhưng biết làm sao được, hiện tại không giống ngày xưa, bọn họ đã ăn canh rau dại bốn năm ngày rồi, nếu còn chịu đói như vậy, sợ rằng mọi người cũng không còn sức để tiếp tục lên đường.

Đoàn người tiến vào quận An Ninh dưới sự chỉ huy của Bành Vượng.

Có thể là do rất ít khi lui tới nơi này, cho nên lần này Bành Vượng không hề quen thuộc giống như những huyện thành khác.

Sau khi hỏi thăm khắp nơi, bọn họ đi tới một quán trọ được cho là rẻ nhất quận An Ninh.

Không thể không nói, châu phủ sầm uất hơn rất nhiều so với huyện thành, ngay cả quán trọ rẻ nhất thoạt nhìn cũng cao cấp hơn những nơi bọn họ đã từng ở.

Cửa quán trọ rộng mở, trước cửa có một vị tiểu nhị đứng mời chào khách nhân.

Thấy có người đến, tiểu nhị đầu tiên là quan sát một lượt, trông thấy đám người Bành Vượng mặc y phục quan sai, lập tức nhiệt tình mời vào.

Vốn dĩ muốn giống như trước đây, tùy ý tìm mấy gian phòng mười người cho các phạm nhân nghỉ ngơi, nhưng biết làm sao được, căn bản người ta không có loại phòng như vậy.

Rẻ nhất là phòng dành cho năm người, một đêm mất khoảng 500 văn tiền.

Lúc này Bành Vượng không lo được nhiều như vậy, đắt liền đắt một chút cũng không sao, dù sao bọn họ vẫn có thể ở được.

Trong tay người Mặc gia có bạc, bọn họ nhất định sẽ an bài tốt cho bản thân, về phần những nhà khác, chịu bỏ tiền thì sẽ có phòng ở, nếu không thì cứ ngủ bên ngoài quán trọ, chỉ cần người không chạy trốn, những thứ khác đều không quan trọng.

Quả thật người của Phương gia và Tạ gia không có nhiều tiền để ở trọ như vậy, hơn nữa còn chỉ có thể ở năm người một phòng.

Nhưng nghĩ đến việc đã ăn gió nằm sương nhiều ngày như vậy, thân thể có chút không thoải mái, cuối cùng cắn răng, quyết định mướn một phòng, cả nhà ở chật chội một chút vẫn tốt hơn so với ngủ bên ngoài. Đối với chuyện này, Hách Tri Nhiễm cảm thấy không có gì to tát, trực tiếp mướn hai phòng năm người và một phòng hai người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play