Huống hồ, đây chính là người nàng dự định để Mặc Cửu Diệp kết bạn.
Nhiều lý do như vậy, Hách Tri Nhiễm đương nhiên sẽ không keo kiệt.
Cho dù ở kiếp trước Hách Tri Nhiễm đã tốn không ít tâm huyết để nghiên cứu phương thuốc này.
Nhưng mục đích khiến nàng nỗ lực nghiên cứu chính là vì để có thể chữa khỏi bệnh cho nhiều người hơn.
Bây giờ có cơ hội chữa bệnh cho nhiều người như vậy, còn nhận được ân tình to lớn từ Mạnh Hoài Ninh, Hách Tri Nhiễm không do dự, kê đơn thuốc.
Mạnh Hoài Ninh thấy Hách Tri Nhiễm chậm trễ không phản ứng, tưởng rằng đối phương không sẵn lòng.
"Đệ muội, ta cam đoan đơn thuốc này ngoài ta ra sẽ không có người thứ hai biết, cũng sẽ không để ai biết nó là của muội, ngoài ra, ta sẽ phân bổ những loại dược liệu này cho nhiều người mua, giải trừ nguy cơ, ta sẽ tự tay tiêu hủy phương thuốc, muội thấy như vậy có được không? Hách Tri Nhiễm vốn không có ý định từ chối yêu cầu của Mạnh Hoài Ninh, người ta cũng đã nói đến nước này rồi, đương nhiên nàng sẽ không ra vẻ.
"Được, ta tin Mạnh đại ca sẽ nói lời giữ lời."
Rất nhanh, Mạnh Hoài Ninh đã sai người đi lấy giấy bút.
Hách Tri Nhiễm đã nằm lòng với toa thuốc do chính nàng soạn ra, điều duy nhất khiến nàng có chút khó khăn là không biết có thể viết được chữ phồn thể ở đây hay không.
Đặc biệt là sử dụng bút lông, kiếp trước nàng chưa từng học qua lớp thư pháp nào.
Vì thế, nàng chỉ có thể đặt hy vọng vào ký ức của nguyên chủ.
Hách Tri Nhiễm ngập ngừng cầm bút lên, sau đó múa hai đường trên tờ giấy rồi hạ đầu bút xuống. Không biết là do thói quen của cơ thể này hay do nguyên nhân nào khác, tóm lại, Hách Tri Nhiễm không ngờ có thể dùng bút lông để viết chữ phồn thể của thời đại này một cách thành thạo đến vậy.
Không chỉ vậy, toàn bộ những chữ nàng viết đều là chữ Khải nhỏ nhắn ngay ngắn, có thể thấy nguyên chủ đã bỏ ra rất nhiều công sức để luyện chữ này. Sau khi phương thuốc được viết xong, Hách Tri Nhiễm chờ mực khô rồi đưa cho Mạnh Hoài Ninh.
"Đơn thuốc đây, nếu có ai hỏi đến, xin Mạnh đại ca giữ kín dùm ta."
Hiện giờ vẫn chưa biết tương lai của Mặc Cửu Diệp sẽ như thế nào, với tư cách là thê tử hắn, nàng không thể xuất đầu lộ diện, tránh gây ra những rắc rối không đáng có.
Mạnh Hoài Ninh cầm lấy đơn thuốc cất đi, sau đó trịnh trọng giơ quyền về phía Hách Tri Nhiễm.
"Đệ muội yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không để lộ chuyện này ra ngoài, tương tự như vậy, ta nhất định sẽ thực hiện lời hứa của mình."
"Nếu như vậy thì ta yên tâm rồi." Hách Tri Nhiễm mỉm cười đáp.
Thấy trời đã muộn, Bành Vượng thu xếp quay lại núi, quyết định nghỉ lại một đêm, sáng sớm mai lên đường.
Về phần dân làng trên núi, sớm mai Mạnh Hoài Ninh sẽ phái người đến giải quyết.
Bọn họ chào tạm biệt nhau, khi quay trở lại hang động thì trời đã tối hẳn.
Các tẩu tẩu đã nướng nốt thịt thú rừng còn lại, chỉ đợi Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Dạ quay lại, cả nhà cùng nhau dùng bữa.
Một đêm yên tĩnh.
Sáng sớm hôm sau, Bành Vượng chào mọi người và tiếp tục lên đường.
Dân làng chân thành khấu đầu cảm ơn vị cứu tinh của họ, Hách Tri Nhiễm, đồng thời Hách Tri Nhiễm cũng dặn dò họ.
Nếu như biết ơn ân cứu mạng của nàng thì đừng nói ra sự thật rằng chính nàng đã ra tay cứu họ. Mặc dù dân làng không biết tại sao nữ thần y cứu người không muốn để lại tên tuổi, nhưng đều lần lượt đồng ý sẽ không nói cho ai biết theo yêu cầu của nàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT