Chỉ cần Phí Nam Vũ trở thành phụ tá của Nam Kỳ, nàng có thể dựa trên một số sự việc được ghi chép lại trong sử sách mà tiến hành suy diễn các bước tiếp theo, đó gọi là biết người biết ta.
“Đây không hẳn là chuyện xấu.”
“Tại sao?” Mặc Cửu Diệp khó hiểu hỏi.
Hách Tri Nhiễm cũng không biết phải giải thích với Mặc Cửu Diệp những chuyện này như thế nào.
“Ta không thể giải thích quá nhiều về chuyện này, chỉ có thể nói đó là trực giác của ta mà thôi.”
Thà nàng ấy không nói ra điều này thì tốt, nói ra rồi càng làm Mặc Cửu Diệp khó hiểu hơn.
Tuy nhiên trong lòng hắn đã hiểu rõ rằng sẽ không thể moi được thêm tin tức hữu ích nào từ Hách Tri Nhiễm nữa.
Vì vậy, hắn chỉ có thể âm thầm tự suy đoán đủ mọi khả năng khác nhau trong lòng.
Phu thê bọn họ cứ thế mà tựa sát vào nhau, trong lòng mỗi người đều có tâm sự riêng, cứ như vậy mà đến vùng cực tây của huyện Bình Viễn.
Nơi đây vẫn còn có quán trọ mà Bành Vượng quen thuộc, thế nên trực tiếp đưa mọi người vào trong.
Chu Lão Bát tiến vào nói gì đó với chưởng quầy, rất nhanh sau đó liền có một người phục vụ cùng hắn ta đi ra đưa mọi người đi xem phòng trọ ở tầng một.
Quán trọ vẫn như cũ, được chia thành phòng mười người và phòng hai người.
Lần này quan sai không có ý định lấy chiết khấu từ tiền phòng mà để người phục vụ quán tự động báo giá.
Giá cả của phòng mười người và phòng hai người là như nhau, đều là một trăm văn tiền. Hiện giờ nhà họ Mặc do Hách Tri Nhiễm làm chủ, Tứ tẩu tay cầm bạc đến tìm nàng.
"Cửu đệ muội, hôm nay ở lại đây sẽ do Tứ tẩu trả tiền, muội nghĩ chúng ta chọn loại phòng nào sẽ phù hợp hơn?”
Mặc dù Hách Tri Nhiễm bây giờ là gia chủ nhưng có một số việc nàng cũng mong muốn trưng cầu ý kiến từ mọi người.
Nàng đưa Tứ tẩu cùng đến trước mặt Mặc lão phu nhân và các nữ quyến khác trong gia đình.
"Nương, người nghĩ hôm nay chúng ta sẽ sắp xếp phòng như thế nào?"
Mặc lão phu nhân liếc nhìn xung quanh một vòng rồi nói: "Ta nghĩ cũng giống như lần trước đi, con và Cửu Diệp sẽ ở phòng hai người, ta cùng những người khác ở phòng mười người là được rồi."
Sau khi Hách Tri Nhiễm nhận được ý kiến của Mặc lão phu nhân, nàng liền quay sang nói với Tứ tẩu: "Tứ tẩu, cứ làm theo lời nương nói đi ạI"
"Được." Tứ tẩu đáp lời rồi đi đến chỗ người phục vụ để trả tiền.
Tạ gia và Phương gia không có nhiều tiền nên hai bên đều ăn ý chọn phòng mười người, tuy mỗi bên gia đình đều có hơn chục người nhưng đều không dám thuê thêm một phòng nữa.
Chỉ có nhà họ Hà thấy những gia đình khác đều đã chọn được phòng ở thích hợp, mọi người liền tha thiết nhìn Bành Vượng, hy vọng hắn sẽ thương hại gia đình họ, không để cho họ ở bên ngoài.
Làm quan sai áp giải đã nhiều năm, Bành Vượng không phải là loại người sẽ mềm lòng khi thấy người khác đáng thương.
"Nhìn cái gì mà nhìn, nếu không có tiền thì ngủ ở trong kho chứa củi ngoài sân sau đi."
Cả nhà họ Hạ ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng chỉ có thể nhận lấy số mệnh.
Phòng chứa củi chính là nơi để củi, ít nhất vẫn còn có chữ "phòng" trong đó, vẫn tốt hơn là ngủ trong lều tranh vừa bẩn thỉu vừa hôi hám.
Chỗ ở đã được bố trí xong xuôi, mỗi gia đình bắt đầu tìm chỗ trống để bắc nồi nấu cơm.
Đi cả ngày đường, mọi người đều đã thấm mệt nên trời còn chưa tối đã sớm trở về phòng trọ nghỉ ngơi rồi.
Hách Tri Nhiễm sợ Mặc Cửu Diệp tiếp tục truy hỏi về vấn đề của Phí Nam Vũ nên mặc dù chưa buồn ngủ, nàng vẫn quay mặt vào tường mà giả ngủ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT