Nam Kì không che giấu thân phận của mình.

"Nếu bốn vương đích thân giới thiệu người này tham gia hội thơ, Thôi cử nhân nghĩ xem có khả thi không?”

Khoảnh khắc Thôi cử nhân nhìn thấy Nam Kì, nhanh chóng vén áo choàng quỳ gối trước mặt hắn ta.

"Kì vương điện hạ thật đúng là làm đệ tử thấy hổ thẹn, nếu muốn dẫn người tham gia hội thơ thì cần gì giới thiệu?"

Nam Kì lộ ra nụ cười hài lòng, hắn ta nhìn Phí Nam Vũ ân cần: "Đi thôi, theo bổn vương lên phòng riêng trên lầu hai."

Thời điểm Nam Kì xuất hiện, sắc mặt Phí Nam Vũ hơi thay đổi, nhưng hắn ta nhanh chóng khôi phục như trước.

Động tác nhỏ của hắn ta đã được Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp cách đó không xa bắt được.

Mặc Cửu Diệp cũng giống như Hách Tri Nhiễm, tập trung toàn bộ lực chú ý vào mọi thứ ở đây khi nghe thấy cái tên Phí Nam Vũ, cho đến lúc Nam Kì xuất hiện, hắn hoàn toàn tin vào lời nói của Hách Tri Nhiễm.

Khi thấy Phí Nam Vũ đang ôm quyền hướng về phía Nam Kì mà không hề khiêm tốn hay kiêu ngạo: "Đệ tử Phí Nam Vũ, đa tạ vương gia nâng đỡ."

Nói xong, Phí Nam Vũ đi theo Nam Kì vào tửu lâu.

Khi một số học giả nhìn thấy cảnh này, họ đã c.h.ế.t lặng.

Bọn họ không ngờ rằng Phí Nam Vũ lại có thể được Kì vương điện hạ trọng dụng.

Nếu Phí Nam Vũ tố cáo bọn họ trước mặt Kì vương thì không chỉ bọn họ xong đời mà còn sợ người nhà họ bị liên lụy.

Giờ phút này, tất cả mọi người nhìn Phí Nam Vũ đi theo Kì vương vào tửu lâu, bọn họ cũng không đành lòng nhìn đám học giả xui xẻo kia. Thấy đám người xem dần dần giải tán, Bành Vượng vẫy tay gọi tù nhân tiếp tục bước đi.

Đi ra khỏi chỗ náo nhiệt này, Bành Vượng đi đến bên cạnh Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp.

"Đệ muội, e rằng người ngươi cứu cũng không phải vật trong ao, vậy mà hắn ta thật sự có thể lọt vào mắt Kì vương điện hạ."

Hách Tri Nhiễm có thể nghe thấy giọng điệu thăm dò của Bành Vượng.

"Bành ca thật biết nói đùa, làm sao ta biết hắn ta biết Kì vương điện hạ? Lúc trước chỉ là không thể nhìn một đám người xúm lại bắt nạt một người mà thôi."

Trong lòng Mặc Cửu Diệp lúc này cũng có rất nhiều chuyện muốn nói với Hách Tri Nhiễm, thấy Bành Vượng cứ chậm chạp không chịu rời đi, hắn liền cố ý giả vờ ra vẻ không thoải mái.

"Nương tử, n.g.ự.c ta có chút khó chịu, nàng đỡ ta một chút đi."

Hách Tri Nhiễm chỉ cần nhìn thoáng qua là biết được Mặc Cửu Diệp đang giả bệnh, vì thế liền phối hợp đỡ lấy một cánh tay hắn.

"Phu quân, chắc chắn là do thương thế của chàng vẫn chưa khỏi hẳn, hôm nay lại đi đường vất vả, để ta đỡ chàng, đi châm chậm thôi, lát nữa đến quán trọ ta sẽ giúp chàng xem kỹ."

Thân thể của Mặc Cửu Diệp thuận thế dựa vào cơ thể của Hách Tri Nhiễm, trong mắt người ngoài, dáng vẻ ấy trông cực kỳ yếu đuối.

Bành Vượng cho rằng Mặc Cửu Diệp thực sự khó chịu, liền nhanh chóng ra lệnh cho đội ngũ di chuyển chậm lại, lại còn đích thân chạy về phía trước áp chế tốc độ đi chuyển.

Nhìn thấy Bành Vượng đã đi xa, Mặc Cửu Diệp lại quan sát xung quanh một vòng, mắt thấy chỉ có người trong nhà là đang nhìn hắn với ánh mắt lo lắng.

Hắn nháy mắt với Mặc lão phu nhân và những người khác ra hiệu rằng bản thân không có vấn đề gì, sau đó mới rỉ tai Hách Tri Nhiễm nói nhỏ: "Sự xuất hiện của nàng chỉ làm thay đổi thời gian bọn họ gặp nhau mà thôi."

Ngụ ý của Mặc Cửu Diệp chính là rốt cuộc hai người này vẫn sẽ có điểm giao nhau.

Hách Tri Nhiễm không quá ngạc nhiên về điều này, hơn nữa nàng còn rất vui vẻ khi Nam Kỳ và Phí Nam Vũ quen biết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play