Mọi người đều không thèm để ý tới sắc mặt Hà Chí Xa đen như đ.í.t nồi, sau khi Bành Vượng ra lệnh một tiếng, đội ngũ lưu đài lại một lần nữa xuất phát.

Ra khỏi Vân huyện, đi ở trên quan đạo, Chu Lão Bát vẫn luôn ủ rũ, còn thường xuyên liếc trộm Hách Tri Nhiễm một cái.

Hắn ta và Bành Vượng đi ở đội ngũ cuối cùng, vì thế cho nên Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp không hề phát hiện ra hắn ta khác thường.

Nhưng hành động của Chu Lão Bát lại không thoát khỏi đôi mắt của Bành Vượng.

Bành Vượng đối với hành động này mười phần không tán thành, tuy nhiên loại chuyện này hắn ta cũng không tiện nói thắng, chỉ có thể nghĩ cách khiến cho Chu Lão Bát biết khó mà lui.

"Mặc Cửu Diệp đã từng uy phong cỡ nào, ta còn nhớ rõ thời điểm hắn chiến thắng trở về, Hoàng Thượng đều tự mình dẫn theo văn võ bá quan ra khỏi thành nghênh đón.

Trường hợp lúc đó ta tận mắt nhìn thấy, có thể nói rằng oanh động toàn thành.

Cho dù hiện tại hắn bị hoạch tội lưu đày, cũng không thể xóa bỏ hoàn toàn vinh quang năm đó..

Nghe thấy Bành Vượng bỗng nhiên nhắc tới Mặc Cửu Diệp, Chu Lão Bát thực mẫn cảm.

"Đại ca, đang êm đẹp, nói những thứ này để làm gì?"

Bành Vượng thực sự nghi ngờ Chu Lão Bát chính là cố ý trốn tránh vấn đề của bản thân.

Nếu lời nói đã mở đầu, hắn ta cũng không tính toán để cho đối phương tiếp tục giả bộ hồ đồ.

"Ta muốn nói chính là, Mặc Cửu Diệp là nhân trung long phượng, phu nhân của hắn cũng không phải nữ tử bình thường, ta thấy hai người này là trai tài gái sắc thực sự xứng đôi". "Đại ca, cho dù Mặc Cửu Diệp huy hoàng, đó cũng là chuyện trước kia, hiện tại hắn bị lưu đày, mặc dù có thể tồn tại đến được Tây Bắc, tương lai cũng chỉ có thể làm dân chúng bình thường.

Cả đời làm nông dân bán mặt cho đất bán lưng cho trời, hắn có thể cho Hách thị hạnh phúc không?”

Chu Lão Bát chọc đúng vào ý ám chỉ của Bành Vượng, suy nghĩ trong lòng như phản bác.

"Huống chi, Hách thị và đệ có tiếp xúc da thịt, Mặc Cửu Diệp sao có thể không chê nàng?

Cùng với việc khiến ân nhân cứu mạng mình cả đời gặp phải cảnh phu quân ghét bỏ, không bằng đi theo đệ, ít nhất đệ có thể đối tốt với nàng”.

Nghe đồ gàn bướng hồ đồ Chu Lão Bát nói, Bành Vượng hận không thể đánh hắn ta mấy bàn tay cho tỉnh táo.

"Lão Bát, ta coi đệ như huynh đệ ruột thịt mới nói những điều này với đệ".

Dừng một chút, hắn ta chỉ vào bóng dáng hai người Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp nâng đỡ nhau.

"Đệ không cần phải lừa mình dối người có được không?

Đệ xem bộ dạng của Mặc Cửu Diệp, đó là ghét bỏ Hách thị hay sao?

Hai vợ chồng người ta tình cảm tốt đẹp, ta khuyên đệ nhân lúc còn sớm thu hồi ngay những cái tâm tư không nên có đi”.

Kỳ thật, Chu Lão Bát nói ra những lời này cũng là xuất phát từ tấm lòng.

Hắn ta là người trọng tình trọng nghĩa, đặc biệt là sau khi biết Hách Tri Nhiễm hôn cứu tỉnh mình, thì luôn muốn chịu trách nhiệm.

Đây là một người nam nhân có trách nhiệm.

Nhưng mà, nhìn kỹ theo ngón tay Bành Vượng chỉ, trùng hợp nhìn thấy Mặc Cửu Diệp đang giúp Hách Tri Nhiễm lau mồ hôi. Hắn ta không thể không thừa nhận, xác thực đúng như đại ca nói, Mặc Cửu Diệp cũng không hề vì thế làm ghét bỏ Hách Tri Nhiễm, ngược lại còn thêm che chở cho nàng, đây là sự thực không cần bàn cãi.

Nếu như vậy, hắn ta sẽ yên lặng bảo hộ nàng một đường thật tốt.

"Đại ca, nếu như Mặc Cửu Diệp có thể vẫn luôn đối xử với Hách thị như vậy, đệ sẽ không làm gì cả".

Thấy Chu Lão Bát có thể nói ra những lời như vậy, Bành Vượng cũng thấy yên tâm một ít.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play