Thấy bộ dạng thống khổ kia của Lý Nhu Nhi, Hách Tri Nhiễm cũng không hề có dự định dừng lại.

Nàng tiếp tục hết chân này đến chân khác đá vào chỗ đau của Lý Nhu Nhi.

“Tiểu tâm tư này của ngươi, trong lòng ta và ngươi đều hiểu rõ ràng, hôm nay ta để lời nói tại đây, sau này nếu ngươi giữ khuôn phép làm người coi như bỏ qua, còn nếu dám khiêu khích với ta, ta tuyệt đối sẽ khiến ngươi sống không bằng chết”.

Lý Nhu Nhi đau đến mức nước mắt nước mũi trộn lẫn, giờ phút này nàng ta thực sự ý thức được sự lợi hại của Hách Tri Nhiễm.

“Hách Tri Nhiễm, niệm tình chúng ta từng là tỷ muội tốt, ngươi đừng đánh nữa”.

"Tỷ muội tốt? Ngươi khi nào từng coi ta là tỷ muội tốt?" Hách Tri Nhiễm không nhịn được cười lạnh.

Lý Nhu Nhi đem nguyên chủ chơi đến xoay quanh, thế nhưng còn dõng dạc nói hai người là tỷ muội tốt...

Hách Tri Nhiễm lại một lần nữa tăng thêm lực, chân đ.ấ.m tay đá với Lý Nhu Nhi.

Cùng lúc đó, một đám nữ quyến nhà họ Mặc cũng không nhàn rỗi, tuy rằng các nàng còn không rõ ràng lắm tình huống là như thế nào, nhưng vẫn có thể nhìn ra được chính là mẹ con Lý Nhu Nhi chọc giận Hách Tri Nhiễm.

Vì thế, trong lúc Hách Tri Nhiễm ra sức đánh Lý Nhu Nhi, các nàng cũng quay sang đón tiếp Chu thị từng chút một.

Trong lúc nhất thời, trong viện nhà trọ loạn thành một đoàn, dẫn tới vô số khách ở trọ tới xem náo nhiệt.

Cuộc chiến nghiền áp một phía, rất nhanh liền kết thúc trong tiếng xin tha của nhà họ Lý và nhà họ Hà.

Lúc này Hách Tri Nhiễm ra sức đánh Lý Nhu Nhi, xuống tay không hề nhẹ.

Mặt Lý Nhu Nhi sưng phù giống như cái bánh bao, căn bản không nhìn ra bộ dạng ban đầu. Cánh tay phải cũng trật khớp, rũ xuống không có lực.

Hách Tri Nhiễm thở hổn hển nhìn chằm chằm nàng ta, trong ánh mắt ngập tràn ý cảnh cáo.

"Lý Nhu Nhi, ngươi nhớ cho kỹ, đây là kết cục khi chọc tới ta, nếu không muốn tái diễn việc hôm nay, tốt nhất về sau làm rùa đen rụt đầu, quản miệng mình cho tốt". 

Giờ phút này Lý Nhu Nhi bị Hách Tri Nhiễm đánh đến sợ, hoàn toàn rơi vào trạng thái giận không dám nói.

Nhưng trong lòng nàng ta không phục, hận ý đối với Hách Tri Nhiễm càng thêm sâu đậm.

Dựa vào cái gì đầu là phạm nhân lưu đày như nhau mà Hách Tri Nhiễm có thể cả ngày cơm ngon rượu say, mặc dù đức hạnh có tì vết, người nhà họ Mặc không chỉ không trách tội, mà ngược lại còn càng thêm giữ gìn?

Càng thêm bực mình chính là, những tên sai nha này cũng không phân xanh đỏ đen trắng còn đi trợ giúp nàng.

Lý Nhu Nhi càng nghĩ càng hận, nàng ta hận không thể xé nát Hách Tri Nhiễm ngay lập tức!

Chỉ tiếc, nàng ta căn bản không phải là đối thủ của Hách Tri Nhiễm...

Vừa đúng lúc toàn người là người, mấy tên sai nha thấy chuẩn thời cơ, lớn tiếng nói:

"Hôm nay Hách thị cứu Chu Lão Bát cũng không phải như lời Lý Nhu Nhi nói, nàng ấy dùng ống trúc giúp Chu Lão Bát độ khí, Lý Nhu Nhi ba hoa chích chòe, làm ảnh hưởng đến thanh danh Hách thị.

Hôm nay cho dù Hách thị không xử lý ngươi thì chúng ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi, chạy nhanh cút đi, say này còn nghe thấy ngươi ăn nói linh tinh, cẩn thận roi hầu hạ”.

Mọi người nghe thấy vậy, toàn bộ tâm mắt dừng ở trên người Lý Nhu Nhi. Bọn họ đã nói mà, làm sao Hách Tri Nhiễm có thể vì cứu người mà không màng đến thanh danh của chính mình, hóa ra tất cả chuyện này đều do Lý Nhu Nhi bịa đặt.

Vừa nghĩ như vậy, ngay cả nhà họ Hà cùng chiến tuyến với nhà họ Lý cũng không thoải mái, sôi nổi mở miệng trách móc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play