"Vậy đây là xưởng đường? Nơi chuyên chế biến đường trắng ư?"

"Đúng đấy, ta phát hiện đất canh tác bên Man Di không thích hợp trồng trọt hoa màu, ngược lại mía là sản lượng cực cao, nên để bách tính bên đó trồng nhiều mía dùng để chế tác đường trắng."

Nam Vũ nghe xong không ngừng gật đầu, hơn nữa trong lòng hắn ta hiểu rõ, Mặc Cửu Diệp không có đầu óc như vậy, những chủ ý này chắc chắn đều là Hách Tri Nhiễm nghĩ ra, thử hỏi cưới được thê tử như thế thì còn cầu gì nữa?

Hắn ta ngẫm lại hậu cung của mình, tuy rằng số người không tính là nhiều, nhưng những người đó ngày nào cũng chỉ biết ăn mặc xinh đẹp đi quyến rũ hắn ta...

Hết cách, hắn ta cũng là vì khai chi tán diệp cho hoàng gia, bằng không hắn ta mới không thèm mấy con người chỉ biết son phấn.

Suy nghĩ của Nam Vũ xoay chuyển rất nhanh, hắn ta nhận thức đạo lý ở vị trí nào mưu chính việc đó rõ nhất, trước mắt không phải lúc nghĩ đến những thứ kia, hắn ta đến Tây Bắc một mặt là cảm thấy trong triều chẳng có một người nào có thể tâm sự cùng hắn ta, bèn nhớ tới Mặc Cửu Diệp, tuy giao lưu giữa bọn họ không phải rất nhiều, nhưng từ trước tới nay đều giữ một thái độ bình đẳng.

Ngoài ra, hắn ta cũng đã nghe nói khá nhiều lời đồn đãi về Tây Bắc, có người nói kinh tế của Tây Bắc đã vượt hơn vương triều Đại Thuận vô số lần.

Còn có người nói cho hắn ta biết, nói hiện nay toàn bộ nguồn cung cấp buôn bán của hoàng thương vương triều Đại Thuận Đường Minh Duệ xuất phát từ Tây Bắc, hắn ta muốn đến đây xem thử, hai phu thê Mặc Cửu Diệp làm sao làm được những việc này trong thời gian vài năm ngắn ngủi.

Mục đích quan trọng nhất, chính là hắn ta cũng muốn bách tính phía dưới sống tốt hơn, có vô cùng nhiều thứ hắn ta không nghĩ tới, có lẽ đến Tây Bắc có thể sáng tỏ thông suốt.

Sự thật cũng là như vậy, hắn ta ở Tây Bắc nhìn thấy nhà xưởng chế biến muối tinh, nhà máy may mặc, nhà máy nước sốt, nhà máy sản xuất rượu, nhà máy chế tạo trà...

Không chỉ những nhà xưởng và phân xưởng có thể tạo lợi nhuận vô hạn, chỉ với hoàn cảnh của Tây Bắc, cũng là vương triều Đại Thuận không thể sánh bằng.

Không chỉ như thế, hắn ta căn bản không nhìn thấy đất đai để trống ở Tây Bắc, ngay cả đồi núi xung quanh cũng được lợi dụng thỏa đáng tất cả.

Nhà ở của dân chúng, kết cấu gạch ngói đơn thuần một màu, thậm chí mức độ khí phái không thua khu nhà giàu ở kinh thành.

Đương nhiên, khí phái này chỉ là nói về kiểu dáng phòng ốc, diện tích lớn nhỏ, chỗ ở của những bách tính này vẫn không thể sánh bằng nhà quyền quý trong kinh thành.

Như vậy đã đủ rồi, hắn ta làm hoàng đế này, mỗi ngày tốn công phí sức muốn gì chứ?

Chẳng qua là muốn cho bách tính của vương triều Đại Thuận có thể sống những ngày tốt đẹp sao?

Tuy hắn ta không cách nào noi theo toàn bộ kỹ thuật kiếm tiền trong tay hai phu thê Mặc Cửu Diệp, nhưng rất nhiều chỗ vẫn đáng để học tập.

Sau khi trở về, hắn ta sẽ cổ vũ dân chúng khai khẩn đất hoang nhiều hơn, sớm ngày biến những mảnh đất hoang phế kia thành báu vật.

Đối với những loại lương thực sản lượng cao này, Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm chưa từng keo kiệt, chỉ cần không ảnh hưởng đến cây trồng kinh tế Tây Bắc, bọn họ đều có thể thuận nước giong thuyền tặng cho Nam Vũ.

Trên thực tế bọn họ cũng đã làm như vậy từ sớm, hiện giờ nội cảnh vương triều Đại Thuận cũng đang trồng trọt những lương thực sản lượng cao này, trong mấy năm gần đây, mặc cho là trong nhà bách tính hay quốc khố đều có lương thực dự trữ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play