Mặc Cửu Diệp thật sự chưa từng xếp hàng, vì ở những món ăn có thể ăn trong quán ăn, hậu trù vương phủ của hắn đều có thể nấu, thậm chí còn ngon miệng hơn những tiệm này làm ra.
Hắn cũng có thể nhìn ra ý đồ của Nam Vũ, chẳng qua là muốn thăm dò hắn sao?
"Nếu như vậy, thế thì mong Tam gia đừng trách, chúng ta cùng tới đó xếp hàng là được."
Xếp hàng khoảng chừng nửa canh giờ, cuối cùng trong quán lẩu cũng có chỗ cho mấy người.
Lần đầu tiên Nam Vũ ăn lẩu, không hề nghi ngờ, hắn ta đã triệt để yêu cách ăn này.
Hắn ta thật lòng cảm thấy, xếp hàng hết nửa canh giờ vô cùng đáng giá.
Ăn lẩu xong, mấy người lại tùy ý đi dạo trong đất phong.
Đối với việc xây dựng đất phong cùng với các loại nhà xưởng và phân xưởng, Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm cũng không giấu giếm Nam Vũ.
Xét theo mức độ phồn hoa trong phong địa, nếu không có lượng lớn tiền bạc chống đỡ căn bản không làm được, bọn họ không che giấu Nam Vũ những điều đó cũng là vì đánh tan này ngờ vực vô căn cứ của đối phương.
Tiền bạc kiếm được đều bày ra ngoài mặt, chính là thu nhập của những sản nghiệp này, người có điều gì để ngờ vực vô căn cứ?
Đây cũng là nguyên nhân thực sự Hách Tri Nhiễm đồng ý dẫn Nam Vũ đi xem thử.
Dọc đường đi, Nam Vũ nhìn tên của nhà xưởng và phân xưởng, cứ như hóa thân thành mười vạn cái tại sao.
"Cửu công tử, Cửu phu nhân, sữa bột còn ngon hơn sữa bò chính là sản xuất ở đây ư?"
"Đúng vậy, hiện giờ bọn ta chăn nuôi rất nhiều bò sữa ở vùng đất phong và vùng đất Man Di, sản lượng sữa vô cùng lớn, hơn nữa không dễ bảo quản. Sau khi dùng kỹ thuật riêng biệt của ta làm thành sữa bột, có thể bán được tới nhiều nơi hơn.
Không chỉ như thế, sữa bò còn được chia thành khá nhiều loại, thích hợp cho mọi loại người ăn uống.
Hách Tri Nhiễm cố tình nói kỹ thuật riêng biệt, chính là công khai nói với Nam Vũ, cho dù người nhìn ra được lợi nhuận của sữa bột to bằng trời, cũng đừng hòng đánh chủ ý ở chỗ tôi."
Nam Vũ là người thông minh cỡ nào?
"Cửu tẩu yên lòng, ta biết đất phong cũng cần bạc xây dựng, ta sẽ không có ý nghĩ gì đâu."
Lời hay thì ai cũng biết nói, Hách Tri Nhiễm không tin, có người chống đỡ được sự hấp dẫn của lợi nhuận cao.
Dù sao nàng và Mặc Cửu Diệp không có gì phải lo lắng, trong tay bọn họ đang nắm giữ lượng lớn bom, sáu năm trước khi đánh bại Nam Cương và Man Di thì Nam Vũ đã biết việc này.
Nam Vũ lựa chọn không có hỏi đến, chứng tỏ hắn ta có đầu óc, vì mặc cho hắn ta có nói, hai phu thê Mặc Cửu Diệp cũng sẽ không giao phương pháp chế tạo b.o.m ra ngoài, còn khó tránh khỏi khiến lòng người có kiêng kỵ.
Mấy người tiếp tục đi, dọc đường, Nam Vũ không ngừng hỏi.
"Cửu tẩu, ngoài mặt nhìn thấy tờ giấy trắng như tuyết kia là có từ nơi này?"
"Đúng vậy, Tây Bắc có hai chỗ xưởng làm giấy, người nói loại giấy màu trắng đó là dùng để viết chữ, phía trước còn mới thành lập một nhà xưởng làm giấy, chính là sản xuất ra khăn giấy."
Nói đến khăn giấy, Nam Vũ cũng không xa lạ gì.
Vì Đường Minh Duệ biết làm việc, sau khi mới lấy được quyền đại lý khăn giấy, bèn lập tức phái người đưa mỗi loại một ít cho Nam Vũ.
Đường Minh Duệ cảm thấy khăn giấy này dùng rất tốt, sử dụng trong lúc đi vệ sinh quả thực... l
"Khăn giấy xác thực là đồ tốt." Nam Vũ không nhịn được khen ngợi.
Tiếp tục đi, tiếp tục hỏi.
"Đây là xưởng sản xuất đồ hộp?"
"Đúng thế, số lượng hoa quả tự sản xuất trên núi Tây Bắc rất nhiều, vì có thể tiêu thụ đến nơi xa hơn, ta đã nghĩ ra ý tưởng này."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT