Mặc Cửu Diệp thật lòng hy vọng mấy người có thể ở lại Tây Bắc giúp hắn, nhưng hắn không thể nào làm loại người ích kỷ này, dù sao mấy vị đều là người có tài học và tài hoa, đến kinh thành có thể sẽ có càng nhiều cơ hội phát huy sở trường đặc biệt của mình.
Nhưng mấy người đã quyết định, mặc dù trong lòng hiểu rõ đạo lý trong đó vẫn không d.a.o động, một lòng ở lại Tây Bắc.
Mặc Cửu Diệp cũng khá là vui mừng với chuyện này, đồng thời cũng biết rõ ràng mấy người xác thực là người có tình có nghĩa.
Trong lúc bận rộn, cuộc sống trôi qua một cách nhanh chóng.
Mặc gia nghênh đón Tết xuân thứ hai ở Tây Bắc.
Ngày nay không giống với xưa kia, là Tết xuân đầu tiên trong mười mấy năm qua cả nhà Mặc gia không thiếu một người tụ cùng một chỗ đoàn viên.
Trước kia cho dù là nam nhi Mặc gia đều không có truyền ra tin tức c.h.ế.t trận, cũng sẽ luôn có vài người vì trấn giữ biên quan không thể đoàn tụ cùng người nhà.
Hôm nay Mặc lão phu nhân vui mừng nhất, vì nhìn thấy phu quân và các nhi tử đều ở đây, quan trọng hơn là năm nay Hách Tri Nhiễm sinh thêm con cho Mặc gia.
Nhìn cảnh tượng hài hòa cả nhà ngồi vây quanh nhau, lão thái thái không nhịn được tuôn rơi nước mắt.
Mặc Kình nhìn thấy lão thê chảy nước mắt, không cần hỏi cũng biết rõ ràng nguyên do, vì giờ phút này ông kích động tới mức cũng có cảm giác muốn rơi nước mắt.
Các nữ quyến xôn xao tiến lên vỗ về hai vị lão nhân, đồng thời trong lòng cũng đang cảm khái đoàn tụ của ngày hôm nay không dễ dàng có được biết bao.
Minh Châu đáng yêu biết điều tiết bầu không khí nhất, cảm nhận được cảm xúc của các trưởng bối không đúng, lập tức phát ra tiếng để thu hút sự chú ý của mọi người. Chẳng mấy chốc thì Minh Châu đã gây sự chú ý của toàn bộ người, mọi người cũng lau khô nước mắt, tranh nhau ôm quỷ thông minh này.
Minh Châu chính là có bản lĩnh, chỉ là trong nháy mắt, bầu không khí của Mặc gia bèn đảo ngược ba trăm sáu mươi độ, trên mặt mọi người đều ngập tràn nụ cười tươi.
Sáu năm sau...
Tọa lạc ở phủ thành Tây Bắc, trong một căn nhà to dưới chân núi Thiên Hương.
Đây là phủ Trấn Tây Vương do Hồ Thông đích thân dẫn người lợi dụng thời gian hơn nửa năm kiến tạo.
Vương phủ chiếm diện tích cực kỳ rộng lớn, trong tường vây ngoài phương tiện đồng bộ nên có ra, còn có mười mấy tứ hợp viện độc lập.
Thoạt nhìn, hết sức giống kết cấu phòng ốc kiến tạo dưới chân núi Thôn Tây Lĩnh của Mặc gia.
Chủ yếu nhất chính là, vương phủ dựa lưng núi lớn, trên núi toàn là các loại cây ăn quả và cây trà, từ xa nhìn lại khiến người ta có một cảm giác vui vẻ thoải mái.
Đúng lúc thời tiết cuối thu mát mẻ, Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm đều mặc thường phục đi trên phố thương nghiệp Tây Bắc dòng người tấp nập.
Người đi đường phố thương nghiệp không ngừng quanh năm, nhưng phần lớn đều là khách từ nơi khác mộ danh mà đến đây.
Vì lúc này bách tính trong đất phong đều bận rộn công tác, căn bản không có thời gian đi dạo phố.
Chỉ có sau chạng vạng tối, bọn họ mới có thể mang theo tiền tài mình bỏ ra lao động kiếm được tới nơi này tiêu phí.
Có thể nói, hiện nay trong đất phong Tây Bắc, hầu như không có người nhàn hạ.
Bởi vương phi của bọn họ quá lợi hại, mở vô số nhà xưởng và phân xưởng, chỉ cần dân chúng phía dưới đồng ý bỏ sức lao động, là có thể tìm được một công việc ổn định và thu nhập cao.
Các hài tử cũng vậy, mỗi ngày cả nam lẫn nữ đều phải đi học.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT