Phía kinh thành cũng đã truyền đến thánh chỉ trước dịp Tết, sửa lại tội danh của Phương Truyền Châu và Tạ Thiên Hải cùng với Hồ Thông.
Nam Vũ biết Mặc Cửu Diệp xây dựng đất phong đang trong lúc dùng người, vấn đề ba người đi hay ở giao cho bản thân bọn họ quyết định.
Nếu bọn họ bằng lòng ở lại Tây Bắc giúp Mặc Cửu Diệp, hắn ta sẽ không điều bọn họ hồi kinh nhậm chức nữa, ngược lại, nếu bọn họ đồng ý trở về kinh thành, Nam Vũ cũng là giơ hai tay hoan nghênh, dù sao hắn ta cũng mới đăng cơ, cũng là lúc cần người.
Sau khi ba người nhận được thánh chỉ lập tức bày tỏ thái độ, đồng ý tiếp tục ở lại Tây Bắc sinh sống.
Hồ Thông không cần phải nói, hắn ta vốn chính là người tùy hứng, huống hồ hắn ta từng giống như Mặc gia, đã thất vọng tột cùng với triều đình.
Đặc biệt là hiện nay hắn ta đã có đội ngũ công trình tỉ mỉ xây dựng, mỗi ngày đều đang làm chuyện mình thích không nói, Hách Tri Nhiễm còn thường xuyên làm ra một thứ mới mẻ để hắn ta đi làm.
Đối với những thứ này, Hồ Thông cảm thấy thú vị hơn hẳn làm thị lang công bộ gì đó ở kinh thành.
Huống hồ hiện giờ hắn ta một thân một mình, trạng thái một người ăn no cả nhà không đói, mỗi ngày tự do tự tại chẳng phải tốt hơn đi kinh thành bị hạn chế sao?
Nói đến chuyện Hồ Thông một thân một mình, Mặc lão phu nhân và Đức phi thật sự không ít bận tâm vì hôn sự của hắn ta, đã tìm vài bà mối ở trong thành, dự định lấy vợ kế giúp Hồ Thông.
Hồ Thông cũng không bài xích việc này, dù sao hắn ta sớm đã bước ra khỏi nỗi ám ảnh kia, hắn ta cũng tin tưởng ánh mắt của Mặc lão phu nhân và Đức phi, chỉ cần bọn họ thấy tốt, người này nhất định không tồi.
Trước đó không lâu, Mặc lão phu nhân và Đức phi có vừa ý một cô nương giúp hắn ta.
Người nhà cô nương rất đơn giản, trong nhà chỉ có huynh tẩu và một tiểu điệt tử.
Chính vì phụ mẫu trong nhà lần lượt qua đời trong vòng vài năm, cô nương giữ đạo hiếu nên bị lỡ mất cưới xin.
Hiện giờ cô nương đã hai mươi hai tuổi, sớm đã qua độ tuổi cưới xin tốt nhất, huynh tẩu trong nhà lại không nỡ để nàng ấy quá mức chịu theo, nên làm lỡ đến bây giờ.
Bọn họ nghe nói tình hình của Hồ Thông, tuy Hồ Thông lớn tuổi tí lại là một người chạy mất thê tử, nhưng dù sao người có bản lĩnh, lại không có nhi nữ và người già cần hầu hạ, điều kiện như vậy đã rất tốt với cô nương đó.
Việc này dưới sự lo liệu của Mặc lão phu nhân và Đức phi, hai bên đã qua lễ, chỉ chờ sau tháng giêng thì hai người thành hôn.
Hiện nay Hồ Thông đã trị được gia nghiệp ở Tây Bắc, lập tức lại sắp lập gia đình, cuộc đời cũng coi như đạt được viên mãn.
Phương Truyền Châu và Tạ Thiên Hải vốn cảm động đến mức tuôn rơi nước mắt với Mặc gia, đây là lý do lớn nhất bọn họ không muốn rời khỏi Tây Bắc.
Ngoài lần đó ra, hai người đều đã lớn tuổi, hậu bối trong nhà lại không có nên trò trống lắm, mặc dù đi kinh thành cũng không có việc làm tốt gì.
Dạo trước nghe Hách Tri Nhiễm nói, muốn làm học đường giáo dục nghĩa vụ gì đó, để các hài tử từ sáu đến mười lăm tuổi trong đất phong, và cho dù là nam nữ đều phải đi học tập.
Quan trọng nhất là, học đường không thu bất kỳ chi phí gì.
Bọn họ ở lại Tây Bắc làm quan viên địa phương nho nhỏ, nhi tử trong nhà tới học đường làm tiên sinh, tuy rằng cuộc sống như vậy không phong quang bằng làm đại quan ở trong kinh thành, nhưng hơn ở chỗ yên ổn lại thoải mái.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT