Ngoài bọn họ ra, vụ án của Hồ Thông cũng bị oan không nghi ngờ gì, hắn giúp đỡ nói lời hay cũng không có gì đáng trách.

Huống hồ hắn tin tưởng Nam Vũ là minh quân, sau khi nhận được thư của hắn chắc chắn sẽ sắp xếp quan viên thích hợp điều tra lại vụ án của mấy người, cuối cùng trả lại sự trong sạch cho đối phương.

Chỉ là trước mắt, trong đất phong cũng cần một người thích hợp đi quản lý.

Việc này thật sự đã làm khó Mặc Cửu Diệp.

Mạnh Hoài Ninh sớm đã nghĩ tới điều này.

"Cửu ca, mọi việc không có tuyệt đối, tuy rằng tình hình của hai vị thúc thúc đặc thù không thể trở thành quan viên, nhưng nếu đổi một thân phận quản gia vương phủ, như vậy cũng coi như danh chính ngôn thuận!"

Lời nói của Mạnh Hoài Ninh có thể nói là đã đánh thức người trong mộng Mặc Cửu Diệp.

"Không hổ là năng thần mà tân hoàng coi trọng, đầu óc chính là linh hoạt."

Mặc Cửu Diệp chắc chắn phải phục điểm này.

Tuy hắn cũng là sinh ở nhà quan lại từ nhỏ, nhưng dù sao trong nhà đều là võ tướng, chưa bao giờ nghiên cứu cân nhắc những vấn đề nhỏ này, nên mới dẫn đến hôm nay khiến hắn khó xử.

Nếu đã có cách, Mặc Cửu Diệp lập tức phái người đi mời Phương Truyền Châu và Tạ Thiên Hải tới đây.

Thật ra căn bản không cần mời, Phương Truyền Châu và Tạ Thiên Hải cũng ở trong đám người xem náo nhiệt kia.

Lúc này hai người đang giải đáp thắc mắc cho những dân làng không rõ tình hình.

"Các ngươi có thấy không? Chữ vương màu vàng trên khôi giáp của Cửu gia Mặc gia, đó chính là ý nghĩa đại biểu cho vương gia. Còn có khôi giáp của những võ tướng đó, chữ trên đó cũng là màu vàng, chính là mang ý nghĩa của đại tướng."

"Tạ đại ca, ý của ngươi là, Mặc lão Cửu thành vương gia rồi ư?"

"Không đúng, Mặc gia không phải phạm nhân bị triều đình hạ chỉ lưu đày sao? Làm sao có thể trở thành vương gia chứ?"

"Các ngươi đừng kêu bậy, sau này không được sử dụng tên xưng hô Mặc lão Cửu này nữa, về sau gặp hắn ta phải quỳ xuống gọi vương gia thiên tuế..."

Phương Truyền Châu và Tạ Thiên Hải cũng là ngày hôm nay mới biết được chuyện Mặc Cửu Diệp được phong Trấn Tây Vương, bọn họ cảm thấy vui mừng cho bọn họ, đồng thời cũng đang lo lắng nam nhi của nhà bọn họ.

Từ xưa tới nay chinh chiến đều là việc đầu gắn ở trên thắt lưng quần, khó khăn lắm người Mặc gia không thiếu người nào đoàn tụ với nhau, xuất chinh lần này, ai cũng không dám bảo đảm có thể sống sót quay về.

Nhưng bọn họ cảm thấy cho dù thế nào, người Mặc gia đều là hán tử sắt thép, nếu để bảo bọn họ cứ như vậy trải qua cuộc sống điền viên cả đời, chỉ sợ sẽ mai một hết bản lĩnh của bọn họ, dù sao thì Mặc gia cũng xem như là chờ đến mây tan thấy trăng sáng, có thể làm Trấn Tây Vương, chứng tỏ nỗi oan của bọn họ bị rửa sạch.

Nếu không phải thấy bên huynh đệ Mặc gia đều đang bận rộn, lại có nhiều quan viên địa phương như vậy tới đây, e rằng hai người sớm đã đi sang đó chúc mừng.

Lúc này, bọn họ cũng không cần cân nhắc khi nào đi tới chúc mừng thuận tiện rồi, Mặc Cửu Diệp đã phái người tới mời.

Hai người lại gần Mặc Cửu Diệp, chúc mừng một phen trước, sau đó thật lòng dặn dò nam nhi Mặc gia ra chiến trường nhất định phải chú ý an toàn giống như đối đãi vãn bối.

Mặc Cửu Diệp hàn huyên vài câu với hai người bèn đi vào vấn đề chính.

"Hai vị thúc thúc chắc hẳn cũng đã nghe nói, hoàng thượng ban Tây Bắc cho ta làm đất phong. Quản lý đất phong này cần nhân thủ đắc lực, mặc dù là hơi d.a.o trâu mổ gà, nhưng ta vẫn muốn khẩn cầu hai vị thúc thúc giúp ta việc này."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play