Mạnh Hoài Ninh biết, các vị huynh trưởng Mặc gia hết sức quan tâm muội muội Mặc Hàm Nguyệt.

"Các vị huynh trưởng yên lòng, ta cam đoan sẽ chăm sóc Hàm Nguyệt thật tốt, sẽ không để nàng ấy chịu sự thiệt thòi nào."

Huynh đệ Mặc gia vây quanh Mạnh Hoài Ninh dặn dò, đám quan viên địa phương tới lấy lòng Trấn Tây Vương đã trở nên giương mắt đờ đẫn.

Phần mộ tổ tiên Mặc gia bốc khói xanh được phong vương thì cũng thôi đi, huyện lệnh Doãn thành Mạnh Hoài Ninh bình thường ngồi ngang hàng với bọn họ cũng phát đạt rồi.

Chính hoàng thượng hạ chỉ chiêu hắn ta vào kinh, lại còn là vị trí thủ phụ...

Lúc này trán của tri phủ đại nhân đã toát đầy mồ hôi, giờ phút này trong đầu ông ta toàn là hình ảnh lần trước Mạnh Hoài Ninh tìm ông ta xin ngân lượng giúp đỡ.

Ông ta nghĩ thầm lần này xong rồi, lúc trước thái độ của ông ta, đuổi người ta y như đuổi một con chó.

Sớm biết Mạnh Hoài Ninh sẽ phát đạt, đừng nói tìm ông ta xin giúp đỡ chẳng qua mấy ngàn lượng bạc mua lương thực, cho dù bảo ông ta táng gia bại sản đi giúp đỡ thì ông ta cũng là bằng lòng.

Quả nhiên, Mạnh Hoài Ninh là người ghi thù.

Hắn ta và mấy vị cửu huynh hàn huyên xong, trực tiếp đưa ánh mắt lên trên người tri phủ.

Ánh mắt sắc bén này khiến tri phủ không khỏi run rẩy khắp người, ông ta lập tức phịch một tiếng quỳ gối trước mặt Mạnh Hoài Ninh.

"Thủ phụ đại nhân, lúc trước là hạ quan có mắt không tròng, xin ngài đại nhân không nhớ lỗi tiểu nhân, bỏ qua cho hạ quan lần này đi!"

Tri phủ sẽ có hành động như thế, huynh đệ Mặc gia là biết rõ ngọn nguồn, nhưng các huyện lệnh đi theo ông ta lại tỏ ra vẻ mặt ngơ ngác.

Mấy người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, trong lòng mỗi người đều đang tò mò, rốt cuộc tri phủ đại nhân đã làm chuyện gì đắc tội Mạnh đại nhân, sau khi biết được người ta làm thượng thủ phụ lại sợ sệt tới cỡ này.

Mạnh Hoài Ninh lạnh lùng hừ một tiếng.

"Ngươi đã làm sai khá nhiều việc đấy, một lát ta sẽ sắp xếp lại hồ sơ giao cho Trấn Tây Vương xử lý."

Tuy hắn ta đã được hoàng thượng hạ chỉ phong làm thủ phụ, cũng không muốn vờ vịt gì ở trên địa bàn của Cửu ca.

Hắn ta vừa dứt lời, tri phủ đều bị dọa tè ra quần, không ngừng dập đầu cầu xin Mạnh Hoài Ninh tha thứ.

Đối với loại người này, Mạnh Hoài Ninh ngay cả một ánh mắt cũng không muốn cho ông ta.

Lúc này, đổi lại là Mặc Cửu Diệp khó xử rồi, hắn vốn tưởng rằng để Mạnh Hoài Ninh tạm thời làm tri phủ này, giúp hắn quản lý công việc lớn nhỏ trong đất phong một thời gian ngắn trước, không ngờ Nam Vũ còn vội hơn hắn, lại gấp rút chiêu hắn ta vào kinh như thế.

Mạnh Hoài Ninh vốn cũng dự tính san sẻ giúp Mặc Cửu Diệp một quãng thời gian ngắn trước, hắn ta tương đối quen thuộc tình hình của Tây Bắc, đặc biệt là lại gặp lúc chiến loạn, trấn an bách tính và dân sinh đều rất quan trọng.

Ngẫm nghĩ một hồi, bỗng nhiên Mạnh Hoài Ninh nhớ tới hai người.

"Cửu ca, Phương thúc thúc và Tạ thúc thúc đều là người làm quan nhiều năm, đặc biệt là Phương thúc thúc, thúc ấy bắt đầu làm từ quan phụ mẫu huyện, thúc ấy tuyệt đối có năng lực về mặt này."

Mặc Cửu Diệp làm sao không biết điều này chứ?

Chỉ là hiện nay Phương Truyền Châu và Tạ Thiên Hải vẫn là thân phận phạm nhân bị triều đình hạ chỉ lưu đày, không có ý chỉ của triều đình, cho dù là ở trong đất phong cũng không cách nào tiếp tục làm quan.

Xem ra, trước khi hắn rời khỏi còn có một chuyện cần làm, đó chính là để Tiểu Bạch đưa thư vào kinh thành cho Nam Vũ, xin một đạo thánh chỉ đặc xá tội danh cho Phương gia và Tạ gia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play