Mặc cho ai tính toán, bọn họ ra roi thúc ngựa chạy về Tây Bắc cũng phải tầm cỡ nửa tháng, cho dù coi như là vì che giấu tai mắt người khác, lúc này bọn họ cũng nhất định phải khởi hành.
Mặc dù là vì che dấu tai mắt người khác, nhưng hai người vẫn lựa chọn đại G làm phương tiện giao thông.
Dọc đường, mỗi ba ngày bọn họ từ không gian đi ra ngoài đi đường một đêm, đến khu vực nghèo khó, bọn họ sẽ sử dụng tài vật lấy được từ quốc khố trong lần này để cứu tế một phen.
Mặc dù cố tình kéo dài thời gian như vậy, hai người vẫn đến Tây Bắc vào ngày thứ mười hai sau khi rời kinh.
Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm vừa tiến vào Tây Bắc thì đã cảm nhận được một bầu không khí khẩn trương.
Trên con đường vốn vẫn xem như náo nhiệt, hoàn toàn có thể dùng ít dấu chân người tới đây để hình dung, phần lớn thương hộ đã khóa chặt cửa lớn, chỉ có cực ít nhà mở ra, mặc dù như vậy, cũng là cửa có thể giăng lưới bắt chim, cũng không hề có buôn bán.
Cửa lớn của các nhà bách tính đều là đóng chặt từng nhà, thỉnh thoảng sẽ thấy có người mở cửa ra một khe hở để quan sát bên ngoài, chỉ phút chốc lại khép vào...
Mặc Cửu Diệp cũng không xa lạ gì với bầu không khí này, trước khi lưu đày, hắn quanh năm đóng quân tại khu vực biên quan, một khi nơi đó có chiến sự xảy ra, bách tính xung quanh chính là trạng thái như ngày hôm nay.
Thậm chí thời điểm nghiêm trọng hơn, các bách tính sẽ lựa chọn nhịn đau từ bỏ gia viên dẫn theo thân nhân cùng nhau chạy nạn.
Bởi vậy, có thể bước đầu kết luận từ trạng thái của dân chúng Tây Bắc, tuy nơi này đã bắt đầu chiến sự, nhưng vẫn chưa tới mức độ kẻ địch tiến công với quy mô lớn, nói cách khác, quân đội của Man Di còn chưa có tấn công tiến vào. Nhưng tình hình này cũng không cho phép lạc quan, nếu không phải chiến sự căng thẳng, dân chúng cũng không đến nỗi đóng chặt cửa như thế.
Dù sao thời gian hắn và Hách Tri Nhiễm trở về Tây Bắc cũng sớm hơn dự tính, cho dù quan truyền chỉ do Thuận Vũ Đế phái ra nhanh thế nào đi nữa, ước chừng cũng phải hai ngày sau mới có thể đến nơi.
Sau khi Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm thương lượng một phen, quyết định đi Tây cảnh tìm hiểu tình hình trước.
Như vậy, chờ sau khi thánh chỉ đến, hắn phụng mệnh ra chiến trường cũng có thể hiểu rõ trong lòng.
Hai phu thê vốn là trang phục thường ngày của dân chúng bình thường, đi trên đường ngoài tướng mạo xuất chúng tí, cũng không có điểm nào đặc biệt, bởi vậy, lần này bọn họ đều không có dịch dung cải trang.
Hai người đi thẳng đến biên giới Tây Bắc, bọn họ phát hiện, càng tiếp cận vị trí mục tiêu thì dấu vết người lại càng hiếm.
Bỗng nhiên, Mặc Cửu Diệp cảm thấy có gì đó không ổn, hắn giữ chặt Hách Tri Nhiễm đứng tại chỗ.
Hách Tri Nhiễm cũng là người cảnh giác, đột nhiên Mặc Cửu Diệp giữ chặt nàng, chắc chắn là đã phát hiện ra gì đó.
Ngay lúc nàng định hỏi, bỗng nhiên nghe thấy trong rừng cây ven đường truyền ra một loạt tiếng bước chân.
Lúc này Mặc Cửu Diệp đã chuẩn bị sẵn sàng ra tay, đồng thời hắn còn không quên dặn dò Hách Tri Nhiễm: "Nhiễm Nhiễm, gặp nguy hiểm thì trốn đi trước."
Mặc Cửu Diệp vừa dứt lời, bèn có hai bóng người nhanh chóng từ trong rừng nhảy ra.
Còn không đợi hai bên động tay, người tới lập tức nói: "Cửu đệ, Cửu đệ muội, sao lại là hai người?”
"Nhị ca, Tam ca, sao hai huynh lại ở nơi này?" Hai phu thê cùng hỏi. Tam ca nhìn sơ hoàn cảnh xung quanh, nhẹ giọng nói: "Cửu đệ và Cửu đệ muội đi theo huynh trước, chỗ này không phải nơi nói chuyện."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT