Hách Tri Nhiễm hiểu rõ cách thức và phương pháp chế tạo ra lều trại, cũng có thể cắt ra kích cỡ thích hợp.
Nhưng khi động thủ khâu vá, nàng làm không được.
Nguyên chủ nữ hồng không tốt, không có loại ký ức này để cho nàng kế thừa.
Huống chỉ hoàn cảnh sinh hoạt trong kiếp trước của nàng, những việc này vốn không cần phải động tay vào làm, đều là mua sẵn thành phẩm.
Bởi vậy, việc khâu vá lều trại chỉ có thể giao cho nữ quyến ba nhà đi làm.
Nhìn mọi người đã quen tay hay việc, lúc này Hách Tri Nhiễm mới nhớ tới Mặc Cửu Diệp.
Việc nàng hô hấp nhân tạo cho Chu Lão Bát, nữ quyến nhà họ Mặc đều biết cả, chắc chắn cũng không tránh khỏi lỗ tai của Mặc Cửu Diệp.
Dù sao bọn họ vẫn là quan hệ phu thê, nàng cảm thấy cần thiết phải giải thích một chút.
Vừa mới mở cửa, lập tức nhìn thấy Mặc Cửu Diệp ngồi nghiêm chỉnh ở mép giường, đôi mắt nhìn chằm chằm nàng không chớp mắt.
Không đợi Mặc Cửu Diệp chủ động dò hỏi, Hách Tri Nhiễm lập tức giải thích nói:
"Ta cứu Chu Lão Bát, không phải như bên ngoài lan truyền."
Khi nói chuyện, nàng lấy túi hô hấp vừa mới sử dụng từ trong không gian ra ngoài.
Dù sao bí mật của nàng cũng không hề giấu giếm Mặc Cửu Diệp, Hách Tri Nhiễm cảm thấy Mặc Cửu Diệp nhìn thấy vật nhỏ này cũng sẽ không có d.a.o động quá lớn.
Cho dù tâm lý nàng có cứng cỏi như thế nào thì cũng là một cô nương, nếu như vẫn luôn bị người khác hiểu lầm như vậy mà không có chỗ xả ra, chỉ sợ trong lòng cũng sẽ tích tụ lại.
Trước mắt, nàng chỉ hi vọng có thể giải thích cùng Mặc Cửu Diệp, hi vọng hắn có thể hiểu cho hành động của mình.
Nhìn đồ vật hiếm lạ nho nhỏ trong tay nàng, Mặc Cửu Diệp hỏi: "Đây là vật gì?"
Hách Tri Nhiễm giải thích:
"Ta từng học một loại phương pháp cứu người, ở thời điểm người đó nguy cấp, nắm lấy cái mũi người bệnh, sau đó độ khí vào miệng người đó, có thể hô hấp thay cho người bệnh.
Lúc ấy, ta chính là dùng thứ này để độ khí cho Chu Lão Bát."
Vốn tưởng rằng sau khi bản thân giảng giải về thuật này, Mặc Cửu Diệp sẽ dò hỏi thêm cái gì, Hách Tri Nhiễm đã chuẩn bị sẵn câu trả lời.
Ai biết, Mặc Cửu Diệp chỉ cầm lấy túi hô hấp mini trong tay nàng xem xét một phen, sau đó nói:
"Lúc ta còn ở biên quan, có một vị quân y từng dùng ống trúc thổi khí vào trong miệng người bệnh, nói như vậy là cùng nguyên lý với cách thức cứu người của nàng."
Hách Tri Nhiễm trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, nhanh như vậy sẽ gặp được người hiểu về những thứ này.
Nàng kích động ra sức gật đầu với Mặc Cửu Diệp.
"Đúng là như chàng nói, hơn nữa lúc ta cứu Chu Lão Bát, người ngoài tưởng là ta hôn hắn ta, nhưng kỳ thực là ta không hề tiếp xúc với cơ thể của hắn."
Mặc Cửu Diệp tin tưởng Hách Tri Nhiễm không hề hôn Chu Lão Bát, nhưng ít nhiều trong tâm lý vẫn có chút chua lè.
Tuy vậy, hắn cũng có thể hiểu được cảm giác của Hách Tri Nhiễm khi bị nhiều người hiểu lầm như vậy, để giúp nàng giảm bớt áp lực, Mặc Cửu Diệp chân thành nói:
"Ta hiểu được, nếu chuyện này đổi thành y giả khác, cũng sẽ lựa chọn làm như vậy.
Còn những cái đồn đãi vớ vẩn bên ngoài kia, nàng không cần để trong lòng, một mình ta tin tưởng nàng là đủ rồi."
Đối với việc Mặc Cửu Diệp có thể nói ra những lời như vậy, Hách Tri Nhiễm cảm thấy thực bất ngờ.
Dù sao Mặc Cửu Diệp cũng là người sinh ra và lớn lên ở thời cổ đại, cho dù nàng và Chu Lão Bát chưa từng có bất kì tiếp xúc cơ thể nào, nhưng những lời đồn đãi vớ vẩn bên ngoài kia đối với một người nam nhân mà nói vẫn là khó có thể chấp nhận được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT