Vừa rồi họ có thể xác định được toàn bộ tẩm cung không có ai, mà tẩm điện của Thuận Vũ Đế nằm ở giữa, xung quanh là những gian phòng khác bao lại, tường cung điện được xây dựng cực kỳ cao, người bên ngoài không thể nhìn thấy trừ khi nhảy lên cao, chứ không thì căn bản không thể thấy được tình hình bên trong.
Sau khi cân nhắc yếu tố an toàn, Hách Tri Nhiễm từ trong không gian lấy đèn pin ra.
Hai người nhờ ánh sáng của đèn pin mà nhìn xung quanh.
Trên chiếc ghế dài mềm mại ở giữa, gối và các vật dụng khác có chút lộn xộn, một chiếc chăn bông mỏng rơi xuống đất.
Nếu theo phân tích logic điều tra hiện trường vụ án, rất có thể Thuận Vũ Đế đã bị bắt đi khi đang nghỉ ngơi tại đây.
Đối diện cách đó không xa, trên chiếc bàn mềm êm ái có những tấu chương vốn không được sắp xếp ngay ngắn như trước nữa, hiển nhiên là sau khi có người chạm vào, chúng đã ngẫu nhiên chất thành đống ở đó.
Tất cả những điều này chứng minh được Thuận Vũ Đế đã bị người khác cưỡng bức đưa đi.
Hách Tri Nhiễm từ trước đến nay giống như con nhạn bay bứt lông, trước khi rời khỏi đây, nàng vẫy tay nhỏ một cái, đồ vật trong phòng trong nháy mắt biến mất.
Và còn bên trong gian phòng nơi Thuận Vũ Đế nghỉ ngơi, sau khi kiểm tra xong, tất cả các đồ vật đều được đưa vào không gian.
Hách Tri Nhiễm làm điều này không phải vì nàng tham lam, mà vì Thuận Vũ Đế mắc nợ Mặc gia và mắc nợ toàn bộ bá tánh.
Sau khi xác định không còn gì khả nghi, Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm bay ra khỏi tẩm cung của Thuận Vũ Đế, hai người đi thẳng đến nơi ở của Hoàng hậu.
Thuận Vũ Đế mất tích, không cần nghi ngờ chính là bút tích phe phái của Hoàng hậu, muốn biết tung tích thì phải bắt đầu từ bà ta.
Trên đường ẩn nấp, không lâu sau hai người đã đến được Phượng Hi cung của Hoàng hậu.
Điều này trái ngược hoàn toàn với tẩm cung lạnh lẽo của Thuận Vũ Đế, không chỉ cung điện được thắp sáng rực rỡ mà xung quanh các bức tường cung điện còn có người đứng gác với đèn lồng.
Ngoài ra, cách khoảng năm phút, thì có một nhóm thị vệ tuần tra đi ngang qua.
Mặc Cửu Diệp tính toán thời gian khi nhóm thị vệ tuần tra vừa đi ngang qua, liền dẫn Hách Tri Nhiễm đi vòng đến khu vực ít canh gác nhất ở phía sau Phượng Hi cung rồi nhảy vào.
Mặc Cửu Diệp tuy quen thuộc với địa hình của hoàng cung, nhưng hắn cũng chưa từng tới Phượng Hi cung của Hoàng hậu, cũng không rõ lắm về kết cấu bên trong.
Hắn vốn chuẩn bị khi nhảy vào xong là tìm chỗ ẩn náu trước, kết quả họ may mắn, chân đáp xuống đất là sân sau của Phượng Hi cung, lân cận không có người.
Nếu muốn có được thông tin hữu ích, thì cần phải đến nơi có nhiều người.
Mặc Cửu Diệp kéo Hách Tri Nhiễm vừa đi về phía tẩm cung của Hoàng hậu vừa quan sát tình hình xung quanh.
Chỗ này hẳn là nơi hẻo lánh nhất trong Phượng Hi Cung, ngoại trừ mấy gian phòng chứa đầy đồ lặt vặt thì không có gì khác.
Hách Tri Nhiễm đương nhiên không có cái nhìn sâu sắc bằng hắn, nhưng nàng biết rằng Mặc Cửu Diệp đột nhiên dừng bước nhất định là phát hiện ra điều gì đó.
Nàng nhỏ giọng hỏi: "Phu quân, sao vậy?"
Mặc Cửu Diệp làm một động tác im lặng, thuận tay vòng qua eo Hách Tri Nhiễm và nhảy đến một cái cây lớn gần đó.
Ngay sau đó, bên tai hai người vang lên tiếng chửi nghe rất rõ ràng. "Kiệt Kiệt... Không ngờ tới cái này lão hồ ly ngươi có thể rơi vào trong tay chúng ta, Hoàng hậu nhân từ, muốn cho ngươi vui vẻ, nhưng chúng ta vẫn cứ không từ chối."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT