Trong phòng lộ ra ánh nến yếu ớt, có lẽ bọn họ đến vừa kịp lúc, lúc này Viên Quý phi vừa mới tỉnh dậy, bảo Vương ma ma rót nước cho bà.
Ngay sau đó, nghe được tiếng hai người thì thầm ở trong đó.
"Vương ma ma, không biết Cửu Diệp và phu nhân của hắn có rời khỏi đây được không."
"Có phải nương nương nghĩ đến những lời họ nói trước lúc đi, là tìm Tam hoàng tử, nghĩ biện pháp để đưa đến gặp ngài phải không?"
"Việc sai lầm duy nhất trong đời ta là đổi cốt nhục ta sinh ra, hiện giờ Hoàng hậu đang cố tình hành hạ ta và không cho chúng ta ăn, là muốn xem chúng ta chết.
Cho dù bệnh của ta được phu nhân của Cửu Diệp chữa khỏi, e rằng cái mạng này cũng không thể thoát khỏi nanh vuốt của Hoàng hậu.
Ta chỉ muốn trước khi c.h.ế.t được nhìn thấy cốt nhục chính mình hai mươi mấy năm qua ta đã nợ, thì cả đời này ta không còn gì để hối tiếc."
"Nương nương, người đừng nghĩ như vậy, những việc làm này của phe phái Hoàng hậu là âm mưu chiếm đoạt ngai vàng, hiện tại chúng ta không biết tình hình bên Hoàng thượng ra sao.
Lỡ như Hoàng thượng bên đó có cơ hội chấn chỉnh lại triều cương, thì chúng ta sẽ được cứu."
"Ha ha... Không ai hiểu rõ con người của Hoàng thượng hơn ta. Hắn kiêu ngạo ngông cuồng, gặp phải sự việc thì không có đầu óc, trông chờ một người như vậy để xoay chuyển tình thế, sao có thể được?"
Rồi những lời tiếp đó, đều là Viên Quý phi dặn dò với Vương ma ma một số chuyện, ví dụ như nếu bà chết, nhất định phải nói với Phí Nam Vũ rằng mẫu thân ruột này rất có lỗi với hắn ta.
Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm không muốn nghe nữa, nhưng từ giọng nói của Viên Quý phi họ nghe được, thì biết bà đã không còn yếu ớt như ngày hôm qua nữa, cơ thể đang dần hồi phục theo hướng tốt hơn.
Chỉ cần thân thể của Viên Quý phi không có trở ngại thì họ coi như vì Phí Nam Vũ làm được chuyện lớn.
Còn chuyện mẫu tử họ sau này sẽ hòa hợp như thế nào, đó không phải là điều họ quan tâm.
Mặc Cửu Diệp ôm Hách Tri Nhiễm thi triển khinh công để nhảy ra khỏi tường trong cung, trên đường đi tránh né những thị vệ tuần tra, rồi tới được bên ngoài tẩm cung của Hoàng thượng.
Tẩm cung của Hoàng đế đương nhiên là có những đồ sang trọng nhất trong toàn bộ cung điện.
Trong ấn tượng của Mặc Cửu Diệp, trước đây cho dù đêm khuya cũng phải có thắp đèn sáng ở đó.
Tuy nhiên, hôm nay hoàn toàn trái ngược với ấn tượng của hắn ta, chẳng những không có thắp đèn sáng, xung quanh cung điện ngay cả thị vệ cũng không có.
Từ đây, bước đầu có thể khẳng định được Thuận Vũ Đế không có ở đây.
Tuy nhiên, đến thì đã đến rồi, đương nhiên họ phải vào trong kiểm tra xem, không thể bỏ qua bất kỳ manh mối hữu ích nào.
Mặc Cửu Diệp cẩn thận quan sát xung quanh, thỉnh thoảng chỉ có thị vệ tuần tra đi ngang qua, nơi này thực sự không có thị vệ cố định.
Vì vậy, ngay sau khi một nhóm thị vệ tuần tra đi ngang qua, Mặc Cửu Diệp vòng tay qua eo Hách Tri Nhiễm, hai người nhẹ nhàng nhảy qua tường vào trong sân.
Trong tẩm cung tối đen như mực, may là Mặc Cửu Diệp đã quen thuộc nơi này, nhờ ánh trăng có thể tìm được nơi mình muốn đến.
Hắn kéo Hách Tri Nhiễm thẳng tới tẩm cung của Thuận Vũ Đế.
Tẩm cung của Thuận Vũ Đế giống như một căn phòng hiện đại, bước vào cửa là đại sảnh nơi ông ta làm việc tạm thời, gian bên trong là nơi ông ta ngủ. Cửa không khóa, Mặc Cửu Diệp chỉ cần đẩy nhẹ một cái là mở ra được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT