Ăn cơm sáng xong, Thẩm Bùi và Tiêu Dương bèn lái xe về nhà. Khi ra cửa vừa đúng vào giờ cao điểm, khu đất trước cửa Trường THCS Số 11 gần như chật cứng ngắc. Những thiếu niên mặc sơ mi trắng tốp ba tốp năm nói cười vui vẻ, tiếng cười xuyên qua cửa xe truyền vào trong. 

Tiêu Dương chống cằm thò đầu ra xem, như thể nhìn qua họ tìm về chút hồi ức. 

"Nhiều năm vậy rồi, đồng phục trường số 11 vẫn làm người ta cạn lời đến thế." Tiêu Dương cười nói. 

"Muốn đi xem à?" Thẩm Bùi không hiểu sao mà lại buộc miệng nói ra. Dường như chỉ cần đi vào nhìn một cái là có thể nhìn thấy thiếu niên xuân xanh mấy năm trước, cùng với khoảng thời gian mà bọn họ chưa từng quen biết. 

Tiêu Dương cong mắt, đuôi mắt khi cười còn xuất hiện mấy nếp nhăn, "Anh Thẩm đi cùng em không?"

"Đuợc." 

Thẩm Bùi quẹo xe vào bãi đỗ xe phía đối diện. Hắn vốn định đi cùng Tiêu Dương vào bằng cửa chính. Không ngờ đối phương lại kéo hắn luồn lách vào một cái ngõ nhỏ. 

Tiêu Dương quay đầu lại nhìn hắn đang mù mờ, cười nói "Chú bảo vệ đó em quen, chú ấy không để chúng ta vào đâu. Em dẫn anh đi đường khác." 

Thẩm Bùi trong lòng đột nhiên sinh ra một dự cảm không ổn lắm. 

Hắn nhìn Tiêu Dương ngày càng đi sâu vào trong ngõ, sau một lối rẽ, cậu dừng chân quay lại hỏi, "Anh Thẩm có từng trèo tường chưa?" 

Thẩm Bùi lớn đến tuổi này, thật sự chưa trèo tường bao giờ. 

Tiếng chuông cảnh báo trong lòng hắn càng kêu dữ dội hơn. 

Ngay sau đó, hắn nhìn thấy Tiêu Dương xắn tay áo, để lộ cánh tay trắng nõn mà khoẻ khoắn, bám lấy một viên gạch lồi ra ngoài, đạp tường, nhảy lên trên. 

Rất chuyên nghiệp, không giống lần đầu tí nào, mà cũng không giống hành động mà một omega sẽ làm ra. 

Trong khoảnh khắc, trong đầu Thẩm Bùi sinh ra rất nhiều suy nghĩ, phải chăng Tiêu Dương không giống những điều mà hắn cho là. Hắn ngẩng đầu nhìn cậu, Tiêu Dương nửa ngồi trên vách tường. Ánh nắng chiếu đến từ sau lưng cậu, giống như mạ một lớp hào quang sáng loá. Tim hắn cứ thế lệch nhịp, rồi lại đột ngột đập điên cuồng mạnh mẽ. 

Tiêu Dương vươn tay về phía hắn, "Không ngờ em còn được chứng kiến lần đầu tiên của anh đấy." 

Nếu như là trước đây, Thẩm Bùi nhất định sẽ phủi tay đi mất. Nhưng hôm nay, hắn như bị ma xui quỷ khiến lắc lắc đầu lấy lại tinh thần, học theo động tác của Tiêu Dương lúc nãy phóng người lên. 

Mặc kệ là so về thể chất hay độ linh hoạt, alpha luôn dễ dàng bỏ xa beta và omega. Tuy ngày thường hắn không hoạt động nhiều, nhìn như một thương nhân hào hoa nhã nhặn không thạo vũ lực, nhưng nếu phải động tay thì không kém gì Tiêu Quân.

Nơi Tiêu Dương dẫn hắn "đi vào" là sân thể dục phía sau khu dạy học trường số 11. Bình thường nơi này rất vắng người, sẽ không bị ai phát hiện. Thẩm Bùi sửa soạn lại quần áo bị nhăn, chỉ cảm thấy lần bồng bột này sẽ là nét bút to nhất trong lịch sử đen của hắn. 

"Trước kia cậu thường xuyên trốn học à?” Thẩm Bùi hỏi.

"Anh Thẩm cảm thấy em là loại học sinh như thế à?" 

"Không giống. Cậu rất..." Thẩm Bùi dừng lại, giống như đang tìm một từ ngữ thích hợp để miêu tả, "Cậu rất ngoan, rất nghe lời." 

Tiêu Dương thấp giọng cười mấy tiếng, không biết có phải bị mô tả của hắn chọc cười không. Cậu ghé sát vào người Thẩm Bùi, chớp chớp đôi mắt đẹp, "Thế thì anh nghĩ sai rồi! Em lúc học cấp hai hư ơi là hư, còn là loại hình anh không thích nhất nữa là đằng khác." 

Thẩm Bùi sửng sốt, muốn hỏi cậu sao lại biết hắn thích mẫu người thế nào. Nhưng cuối cùng hắn vẫn nuốt thắc mắc ấy vào trong. 

"Anh Thẩm trước đây có đến Trường 11 chưa?" 

Tiêu Dương cất lời, lôi kéo suy nghĩ của hắn quay về. Thẩm Bùi ngẩng đầu nhìn theo tầm mắt cậu, nhìn thấy trong sân thể dục vốn trống vắng xuất hiện vài nam sinh, có lẽ là trốn tiết tự học sớm ra đây chơi bóng rổ. 

"Hình như đã từng." Kí ức mười năm trước quá xa xăm, hắn cố lắm mới tìm được một tí ấn tượng về nơi này. Hắn và Thường Kiệt đã từng tới đây, được người bạn nào đó của Thường Kiệt mời thì phải. 

Lúc ấy, Tiêu Dương hẳn là lên lớp 9 nhỉ. 

Trường số 11 phía nam là trường THCS, phía bắc là trường THPT. Giữa hai trường là một cái hàng rào vô dụng, nhảy một cái là qua được ngay. 

"Chỗ ấy ban đầu có trồng cây, cổ thụ ấy. Trước đây tiết thể dục em chỉ thích ngồi dưới tán cây thôi, vì cả sân thể dục chỉ có dưới đó mát mẻ." Tiêu Dương nhẹ nhàng nói, Thẩm Bùi cũng yên lặng nghe, "Sau này có một năm bão rất lớn, cái cây đó bị gãy ngang, chỉ còn thân cây cao to..." 

Nghe cậu nói như thế, Thẩm Bùi lập tức tưởng tượng ra hình ảnh đó. 

Căn tin trường cấp hai ngon hơn bên cấp ba nhiều. Ngày ấy tan học, bạn của Thường Kiệt bèn mượn vài bộ đồng phục cấp hai cho bọn họ lẻn vào. Ăn xong cũng không biết ai đề nghị đi dạo sân thể dục, kết quả mới đi mấy bước đã bị mặt trời tháng tư chiếu do mệt đứt hơi. 

Khi đó dưới tàn cây còn có hai cái bộ bàn ghế đá, mấy người bọn họ bèn qua đó nghỉ ngơi. Dưới bóng cây mát mẻ, bàn đá cũng ẩn ẩn mát lạnh, tức khắc xua đi cái nóng kinh khủng kia. 

"Nghe anh Thường nói, anh Thẩm lúc đó đang yêu đương với Hạ Thư à?" 

Hắn bị cái chủ đề này làm cho chột dạ đờ người ra, người có mắt đều nhìn ra cậu đang tìm hiểu tình sử của Thẩm Bùi. 

"Đúng vậy." Thẩm Bùi cũng không định giấu giếm, nói theo đúng sự thật. 

"Có đôi khi em nghĩ, nếu như có một cơ hội để được làm lại, em nhất định phải thử một lần." 

Không hiểu sao, những dòng chữ tối qua nhìn thấy trong sách hiện lên trong suy nghĩ của Thẩm Bùi— Em thấy điều em có, và thứ em đang cần. 

Kể cả là Thẩm Bùi tự nhận là người không có m.á.u nghệ thuật cũng bị những câu này làm cho kinh ngạc. Tiêu Dương mười mấy tuổi đã ôm tâm tình gì khi viết ra những lời này, và cả phải là người tài hoa thế nào mới có thể làm cậu viết ra nó. 

Sự tò mò chồng chất lên nhau, không cách nào tháo gỡ. 

Song Thẩm Bùi không phải người sẽ chủ động dò hỏi, chỉ biết yên lặng nhìn chằm chằm sườn mặt Tiêu Dương. Như thể làm thế thì đáp án sẽ tự động đưa đến trước mặt hắn vậy. 

Tiêu Dương lại đang cười tự giễu, quay lại đối diện với ánh mắt hắn. Cậu gần như là dịu dàng nhìn vào đôi mắt hắn, làm hắn cảm thấy mình bị cắn chặt, mãi lâu sau vẫn không dịch ra được. 

"Yêu sớm cũng không phải chuyện tốt." Thẩm Bùi nghe thấy mình khó khăn trả lời. 

"Anh Thẩm, yêu đơn phương cũng không phải chuyện tốt." 

Gió nhẹ thổi qua, không biết từ đâu ra mấy chiếc lá rụng bay tới đậu trên vai Tiêu Dương. Thẩm Bùi theo bản năng đưa tay lên phủi nó đi, "Là omega hôm qua nói đến à?" 

Tiêu Dương ngây ra một lát, khuôn mặt cậu gần như lập tức trống rỗng, may là thanh m.á.u rất nhanh được nạp đầy lại. 

"Anh Thẩm biết omega đó là ai không?" 

Thẩm Bùi lắc lắc đầu.

Tiêu Dương lại cười với hắn, nụ cười đùa giỡn nghịch ngợm. 

"Anh cũng quen đó, năm đó anh Lâm xuất hiện trên Tuần san Liên Minh, không biết trở thành giấc mộng của bao nhiêu omega độc thân đâu." 

Thẩm Bùi lập tức hiểu được ý cậu nói. 

"Không biết có phải nói là trùng hợp không, hai anh em bọn em thế mà... Đồ Tiêu Quân đáng ghét." Tiêu Dương nói tiếp. "Chuyện đó đã qua lâu rồi, em đã sớm..." 

Sớm chuyển qua thích người khác. 

Tiêu Dương nhớ đến mùa xuân năm lớp 9 ấy, cậu và người kia nhìn thấy nhau giữa biển người. Trái tim thiếu niên cứ thế đập nhanh, tay chân luống cuống, một cái nhìn như vậy mà làm cậu nhung nhớ thật lâu. 

Thẩm Bùi bình tĩnh "Ừ" một tiếng, coi như đáp lời cậu. Tiêu Dương cẩn thận hỏi thử, "Anh Thẩm đang ghen đấy à?" 

Thẩm Bùi chột dạ nhìn sang chỗ khác,  lạnh lùng nói, "Không có, chúng ta đi thôi." 

Tiêu Dương tiến lên một bước, bả vai nhẹ nhàng chạm vào cánh tay hắn, cảm nhận được cơ bắp trên tay hắn bị chạm vào liền cứng đờ. 

Hai người họ cứ thế sóng vai đi dạo trong vườn trường số 11. Chuông học vang lên, mấy nam sinh trên sân thể dục rất nhất trí ném bóng đi, nhanh chân chạy về lớp học. 

Tiếng la mắng phẫn nộ của chủ nhiệm truyền đi thật xa, đi một quãng rồi mà vẫn nghe thấy tiếng vọng. 

Bảo vệ trực cổng đóng cổng trường, đi vào phòng trực ngáp một cái. 

Meocam

Ngày mới vừa đến, trời trong không mây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play