Nước ấm lướt qua làn da Thẩm Bùi, rơi xuống gạch men lạnh băng, văng ra khắp nơi. Mùi hương kia như một đôi bàn tay lặng lẽ chạm vào da hắn, gãi nhẹ lên chóp mũi.
Tràn ngập khắp nơi, không có chỗ trốn.
Hắn không nên vào tắm ngay mới phải.
Thẩm Bùi tức tối nghĩ. Trong đầu hắn có thể tưởng tượng ra cảnh tượng mười phút trước, ngay tại vị trí này, Tiêu Dương để làn nước cuốn đi bọt xà phòng trên người, lộ ra làn do bị nóng đến ửng hồng…
Hắn như bị bốc cháy, trong không gian nhỏ hẹp không nhịn được thèm muốn thân thể người ta.
Hắn nhớ đến omega trong miệng ba Tiêu, lại nhớ đến tấm ảnh kẹp giữa sách, trái tim như bị một tảng đá lớn đè ép, ở giữa tràn ngập cảm giác chua xót, không chấp nhận được thứ gì khác nữa.
Thẩm Bùi không phải thiếu niên mười mấy tuổi, bị mỗi một cảm xúc khác lạ đánh úp, hắn cũng cảm nhận được bản thân sinh ra tình cảm gì với Tiêu Dương. Nhưng hắn cũng không biết là thứ đó bắt đầu từ đâu, có lẽ là những ngày trôi qua bình yên, có lẽ là cái nhìn hôm ấy trên sàn nhảy Tiêu Dương toả sáng như mặt trời nhìn thẳng vào linh hồn hắn. Thẩm Bùi không thể phủ nhận, rằng hắn thật sự có suy nghĩ không an phận với omega này... Nói như vậy có vẻ hơi không hợp lí lắm...
Cứ từ từ tới vậy.
Thẩm Bùi thầm nghĩ, hắn và Tiêu Dương đã sớm dính vào nhau, còn rất nhiều thời gian để tìm hiểu. Hắn cũng không biết Tiêu Dương có tình cảm gì với mình. Song phải kết hôn với một alpha chưa từng gặp mặt, có lẽ cậu cũng không hề tình nguyện, mà cậu cũng không tỏ thái độ gì nhiều.
Hắn cảm thấy Tiêu Dương thậm chí còn hơi ỷ lại mình, biết đâu là do bản năng của omega quấy phá. Đây cũng không hẳn là chuyện xấu.
Đến tận bây giờ, hắn vẫn không hiểu tại sao Tiêu Quân lại muốn thực hiện giao dịch đó với mình. Song bây giờ điều đó không còn quan trọng nữa.
Thẩm Bùi mặc quần áo xong, mở cửa đi ra ngoài. Hơi nóng trong phòng tắm đã bay đi, thay vào đó là phòng ngủ mát mẻ thoải mái. Tiêu Dương ngồi dựa trên giường, cầm điện thoại không biết đang xem gì. Tóc cậu vẫn chưa được chải, rối bời rũ xuống.
Gió từ điều hoà vẫn thổi phà phà, vài cọng tóc vểnh lên còn hơi lắc lư.
Thẩm Bùi vừa cài kĩ nút áo, vừa đi sang điềm tĩnh nói, "Sấy tóc đi."
Tiêu Dương nâng mí mắt lên nhìn hắn một cái, nói, "Nó tự khô ngay ấy mà."
Thẩm Bùi ngẩng đầu nhìn nhiệt độ trên điều hoà, lại quay sang nhìn Tiêu Dương, "Cẩn thận bị cảm. Lại đây, tôi giúp cậu sấy."
Hắn phát hiện đôi mắt Tiêu Dương có vẻ sáng lên, nhưng bị giấu đi rất nhanh. Cậu ngồi dậy, lấy máy sấy ra từ tủ đầu giường cho hắn, sau đó chìa cho hắn một cái bóng lưng.
"Cảm ơn ngài Thẩm nhé."
Rõ ràng đã lớn như thế rồi lại ấu trĩ như con nít. Chỉ giúp cậu sấy tóc một tí, giọng điệu lại vui vẻ đến mức không giấu được.
Tay Thẩm Bùi xuyên qua mái tóc cậu, cơn gió ấm áp dễ chịu thổi qua tay hắn, và cả những giọt nước. Tiêu Dương cúi đầu, để phía sau cổ yếu ớt nhất ngay dưới tầm mắt hắn.
Cổ cậu không quá to cũng không quá gầy, đường cong rất rõ ràng và mượt mà. Bởi vì da cậu vốn trắng, hắn còn ẩn ẩn thấy đuợc mạch m.á.u bên dưới. Tầm mắt Thẩm Bùi dừng trên vị trí tuyến thể của cậu, như bị nam châm hút lấy, làm hắn không thể nào rời mắt.
Hắn nhìn mảng da thịt mềm mại đó, ngón tay cũng chậm rãi trượt xuống.
Chờ đến khi hắn phản ứng lại được, Tiêu Dương đã kêu lên tiếng.
Tiếng kêu nghẹn ngào, ướt át.
Như thể dòng điện nhanh chóng chạy qua cả người, cả cơ thể hắn đang kêu gào run rẩy, mỗi một tế bào đều rung động cả lên. Bản năng của một alpha càng làm hắn không thể kiềm chế, hận không thể ngay tại đây cắn lên tuyến thể Tiêu Dương, bơm đầy chất dẫn dụ của mình vào đó, để nó dung hoà cùng hắn.
Thẩm Bùi lùi tay về nhẹ giọng nói: “Xin lỗi.”
Tiêu Dương lắc đầu, quay lại nhìn hắn. Đôi mắt nai như một hồ nước trong xanh. Trong đôi mắt ấy là sương mù bao vây, hơi nước mịt mờ.
"Sắp được rồi. Để em tự sấy đi."
Thẩm Bùi hậm hực thả tay, đưa máy sấy cho cậu, ngồi xuống bên cạnh mà như ngồi trên lửa nóng. Động tác của hắn hơi nhanh, Tiêu Dương cũng không phát hiện ra hắn mất tự nhiên.
Đợi tóc khô, Tiêu Dương lại xem vài trang luận văn, cuối cùng mệt mỏi nghiêng người ngủ mất.
Cậu trước nay làm việc và nghỉ ngơi rất đều đặn. Ngoại trừ vài lần thức đêm làm đề, thường thì gần đến 11 giờ đêm là cậu sẽ tự đi ngủ.
Thẩm Bùi nhìn cậu nằm nghiêng, cũng cất điện thoại, tắt đèn đi ngủ. Trong bóng đêm, tiếng hít thở và hơi ấm của người bên cạnh càng rõ ràng hơn. Thẩm Bùi gần như ngửi được mùi dầu gội của cậu, nhẹ nhàng sạch sẽ, giống như mùi chất dẫn dụ của cậu vậy. Làm cho hắn thấy chộn rộn trong lòng.
Giữa hai người còn một khoảng trống, gần như đủ cho một người nữa nằm vào. Nhưng đây là lần đầu họ chung giường, tình trạng như này là bình thường. Thẩm Bùi hơi dịch đầu gối vào trong, cũng nghiêng người nằm xuống.
Một đêm yên giấc.
Người tỉnh lại trước là Thẩm Bùi.
Meocam
Ánh mặt trời chói chang xuyên qua tấm màn chiếu vào trán, Thẩm Bùi hơi né người tránh nắng. Khi muốn trở mình, hắn bỗng nhiên nhận ra trong lồng n.g.ự.c xuất hiện thêm một người.
"Ưm..." Đối phương phát ra âm thanh bất mãn, thân thể mềm mại cọ vào n.g.ự.c hắn, hô hấp của cậu như có như không phả lên người. Thẩm Bùi lập tức tỉnh táo lại.
Hắn mở mắt ra, không biết từ khi nào mà Tiêu Dương đã lăn vào lòng hắn. Đối phương gối lên tay hắn, từ góc này dễ dàng thấy được hàng mi cậu cong dài. Trong khoảnh khắc đó, Thẩm Bùi đờ người không biết nên đặt tay ở đâu.
Càng quan trọng hơn, hắn còn có suy nghĩ khác.
Sáng sớm vốn là lúc tinh thần sáng láng, càng đừng nói trong lòng hắn đang ôm một omega thơm tho mềm mại. Thẩm Bùi xê người ra sau, muốn rút tay ra khỏi người Tiêu Dương. Nhưng mỗi động tác nhỏ thế này đã như quấy rầy đến cậu, Tiêu Dương bất mãn hừ hừ mấy tiếng, lẩm bẩm nói, "Mấy giờ rồi..."
Thẩm Bùi cũng không trả lời được vấn đề này. Lý do là ngay giây tiếp theo, cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa. Tiêu Quân ở bên ngoài nói, "Dậy rồi thì xuống lầu ăn cơm."
Thẩm Bùi lại lần nữa cúi đầu, ngoài ý muốn va phải ánh mắt m.ô.n.g lung của cậu. Tiêu Dương không nhúc nhích, nhìn chằm chằm hắn. Sau nửa phút đối kháng, Thẩm Bùi bại trận lên tiếng, "Nên dậy rồi."
Tiêu Dương nhỏ giọng "Vâng" một tiếng, đột nhiên nâng chân lên. Lần này, Thẩm Bùi thật sự cứng đờ người. Hắn chưa từng gặp phải tình huống xấu hổ thế này.
Tiêu Dương cũng thế.
Cậu tất nhiên biết đầu gối của mình đang chạm vào đâu, thậm chí còn giả vờ vô tình trượt xuống một tí.
[...]
Tuy cậu tự nhận mình không biết xấu hổ, nhưng tình huống hiện tại cũng làm cậu phải đỏ bừng mặt.
T
Tiêu Dương nghiêng người đứng dậy. [...]
Trong nháy mắt, Thẩm Bùi chỉ thấy đại não trống rỗng, mọi thứ trở nên rối bời không thể gỡ. Hắn vươn tay muốn nắm lấy tay Tiêu Dương, nhưng cậu lại như một con cá trơn trượt không thể nắm bắt. Khi ngón tay hắn vừa tới đã nhẹ nhàng tránh đi, tay chân nhanh nhảu phóng xuống giường.
Tiêu Dương đi chân trần chạy vào phòng vệ sinh, rầm một cái đóng cửa lại.
Khi cánh cửa khép lại, Thẩm Bùi thấy được cậu hơi nhếch môi — Cậu cố ý!