Một ngày nọ, khi Thẩm Bùi nhận được cuộc gọi của Tiêu Quân, hắn mới giật mình nhận ra Tiêu Dương đã đi được một tuần. 

Tiêu Quân ở bên kia điện thoại hỏi hắn: "Tiêu Dương đi đâu rồi? Tôi gọi cho em ấy không được." 

Thẩm Bùi nói: "Cậu ấy bảo ở trong núi làm dự án, có lẽ tín hiệu không ổn lắm." 

Tiêu Quân "Ừ" một tiếng, sau đó lại nói: "Thế kia nào em ấy về? Mấy hôm nữa là sinh nhật ba, hai đứa về nhà một bữa đi." 

Nếu như đổi thành một tháng trước, Thẩm Bùi thế nào cũng sẽ đen mặt cúp máy. Nhưng bây giờ hắn lại bình tĩnh ngoài ý muốn: "Để tôi hỏi cậu ấy." 

"Được." 

Sau khi cúp máy, Thẩm Bùi gửi cho Tiêu Dương một tin nhắn: Anh cậu hỏi khi nào cậu về, bảo chúng ta mấy hôm nữa về nhà ăn cơm." 

Đâu đó mười phút sau, hắn mới nhận được câu trả lời: Chiều ngày mốt em về tới rồi.

Thẩm Bùi: Tôi đi đón cậu nhé? 

Tiêu Dương: Không cần đâu, hôm bạn cấp ba tổ chức họp lớp, em qua thẳng bên đó luôn. 

Thẩm Bùi đặt điện thoại xuống, ngoài cửa sổ mây đen trôi nhanh. Hôm nay không biết sao thời tiết thay đổi nhanh chóng. Nhìn bầu trời âm u, hắn cảm thấy sắp tới sẽ có mưa gió bão bùng. 

*

Hôm Tiêu Dương về, thành phố A rơi một trận mưa. Thẳm Bùi ngồi trong văn phòng, nhìn bên ngoài cửa sổ một mảng m.ô.n.g lung mờ mịt. Mưa rơi tí tách không ngừng, nước văng lên khung cửa sổ, còn dính lên thảm đặt trước cửa sổ. Sương trắng mênh m.ô.n.g bao phủ cả những toà nhà lớn, càng làm tăng cảm giác trống trãi. 

Thẩm Bùi cảm thấy khó chịu.

Văn phòng vừa ẩm ướt vừa ngột ngạt, ngay cả những cơn gió lạnh bên ngoài thổi vào cũng như muối bỏ biển, không thay đổi được gì. 

Hắn ngơ ngác ngắm mưa cả giờ đồng hồ, mãi đến khi Thư Tình gõ cửa, nhắc nhở hắn đã đến giờ tan làm. Thẩm Bùi lấy lại tinh thần nhìn kim đồng hồ, trong đầu nghĩ hẳn Tiêu Dương đã về rồi. 

Hắn lại kiểm tra điện thoại, hình như người nọ không thông báo gì cho hắn cả. 

Trên màn hình chỉ có một thông báo "Em sắp lên máy bay" gửi từ một giờ trước. 

"Anh Thẩm...."

"Cô về trước đi." Thẩm Bùi nói.

Thư tình gật gật đầu, yên lặng đóng cửa giúp hắn. 

*

Khi phố lên đèn, đèn neon trong thành phố dần trở nên mơ hồ mờ ảo. Bóng đêm lại dày đặc như một nét mực mãi không tan. Sao trên trời cũng thưa thớt, hầu như đã hoà vào trong màn đêm sâu thẳm. 

Trong văn phòng hơi phát ra chút ánh sáng, máy tính vẫn đang bật. Mấy nhân viên tăng ca bất đắc dĩ chột dạ ló đầu ra, nhìn lãnh đạo công ty nhà mình đang "chiến đấu hăng hái", băn khoăn có nên rút cái chân muốn về nhà lại không. 

Hơn tám giờ, đèn trong toà nhà tức khắc tối mù. "Vật vã" trong văn phòng hơn hai tiếng, Thẩm Bùi cuối cùng cũng dọn đồ đạc, đi xuống bãi đỗ xe. 

Nhân viên tăng ca thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ cuối cùng cũng được về nhà. 

Thẩm Bùi đánh xe về nhà, đoạn đường này hắn chạy rất chậm, xe phía sau không biết đã bóp còi bao nhiêu lần, cuối cùng chịu không được chạy vượt qua. 

Chiếc xe màu đen lái vào gara, Thẩm Bùi tháo dây an toàn, xuống xe, khoé mắt lại xuyên qua kính chắn gió thấy được một dáng người quen thuộc. 

Hôm nay cậu mặc chiếc sơ mi trắng, vạt áo sơ vin gọn gàng, thít chặt vòng eo mảnh khảnh-- khá giống với ngày họ đi đăng kí kết hôn. Thẩm Bùi tìm kiếm trong đầu mình một hồi, nhận ra bản thân không có ấn tượng gì về ngày hôm đó. 

Tiêu Dương kéo một cái vali, vừa xuống xe từ ghế sau. Thanh niên lái xe cũng xuống, vòng qua bên này muốn giúp cậu kéo hành lí. Song cuối cùng bị cậu từ chối. 

Thẩm Bùi thẳng người, nhìn Tiêu Dương mở miệng nói: "Cảm ơn, tôi tự làm được." 

Chàng trai trẻ xấu hổ rụt tay về, đi đến bên cạnh cậu. 

"Tiễn tới đây là được rồi, cảm ơn cậu." Tiêu Dương lễ phép mà cười.

Chàng trai kia không để ý, đưa tay chọc cậu một cái, trêu "Cậu không mời tôi lên uống ly trà à?" 

Thanh niên cao hơn Tiêu Dương nửa cái đầu, vai rộng chân dài, xem dáng người thế này, hẳn là một Alpha.

"Alpha nhà tôi có lẽ đang ở nhà, cậu thật sự muốn lên uống trà à?" 

Thẩm Bùi hơi giật mình. Tiêu Dương cách hắn ngày càng gần, mà tiếng "alpha nhà tôi" cũng nguyên vẹn văng vẳng trong đầu hắn. Thầm nhấm nháp cái xưng hô này trong lòng, hắn không tránh được mà thấy rung động... 

Alpha trời sinh đã có lòng chiếm hữu, thứ ấy có thể cuốn đi mọi lí trí của hắn trong nháy mắt. Bọn họ vốn nên, hoặc là nói, Tiêu Dương đối với hắn, vốn chỉ nên là một cơn gió thoáng qua, không làm gì được cỏ cây xanh tốt. Nào ngờ chỉ trong một thoáng thay trời đổi đất, làm hắn ngả nghiêng như chìm trong ly rượu...

Chàng trai không thể tin được hỏi: "Cậu có người yêu rồi?"

Tiêu Dương dừng chân, quay đầu sang đối diện với ánh mắt của cậu ta. Cậu cười lên, trong mắt là nét dịu dàng như sao trăng trên trời đắm vào hồ nước sâu thẳm. Trong hồ nước ấy không có cậu ta, không có chim chóc cỏ cây, cũng không có hoa thơm nở rộ. 

"Tôi không có người yêu, nhưng tôi có người mình thích." Cậu như một thi nhân tự do, mắt loé lên ánh sáng rạng rỡ. 

Chàng trai ngây ra một giây, ngay sau đó cũng cười với cậu: "Thế thì có hơi đáng tiếc." 

"Làm phiền rồi." Tiêu Dương cười cười, đôi mắt nai nhìn hắn. Dứt lời, cậu bèn kéo vali ra khỏi gara, cậu ta cũng thức thời không nhìn cậu nữa, về xe. 

Thẩm Bùi mở cửa xe, liếc theo hướng chiếc xe đang đi xa, xoay người lập tức vào thang máy. 

Tiêu Dương chân trước vừa đóng cửa, chân sau đã nghe thấy tiếng mở cửa vang lên. 

Khoé môi cậu nhếch lên một chút, lúc cánh cửa mở ra lại nhanh chóng giấu đi vẻ mặt của mình. 

Cậu nửa ngồi xổm, ngẩng đầu, nhìn Thẩm Bùi vào nhà, cười nói, "Không ngờ sếp Thẩm còn về trễ hơn em nữa." 

Thẩm Bùi sửng sốt, ánh mắt hắn rơi trên lưng Tiêu Dương, theo nếp gấp trên áo sơ mi đi thẳng xuống dưới. Hắn xấu hổ quay đầu đi chỗ khác, không dám nhìn nữa. 

"Hôm nay tăng ca." Tiêu Dương lại hỏi. Cậu cũng không đợi Thẩm Bùi trả lời, tiếp tục đi vào nói, "Trễ thế này, chắc là anh vẫn chưa ăn. Có cần em nấu cho anh không." 

Nếu không phải vẻ mặt Tiêu Dương quá thản nhiên, giọng điệu quá mức bình thản, suýt chút nữa Thẩm Bùi đã cho rằng cậu đang rủ rê hắn bằng tình tiết vàng khè lỗi thời. 

"Trong nhà không trữ gì cả." 

"Em có này." Tiêu Dương lấy từ vali ra một gói mì, còn cầm huơ huơ. 

Trong đầu Thẩm Bùi rất không muốn, có trời mới biết hắn ghét nhất kiểu thức ăn nhanh như mì gói như nào. 

"Em có cách làm khác, anh muốn thử không?" Tiêu Dương như là nhìn thấu suy nghĩ của hắn, mở miệng giải thích. 

Thẩm Bùi rối rắm gật gật đầu.

Tiêu Dương đứng dậy, Thẩm Bùi ngửi thấy được mùi rượu trên người cậu. 

Không phải mùi rượu mơ, là mùi bia pha với đủ loại rượu cocktail hỗn tạo, có lẽ dính vào lúc ăn cơm. Thẩm Bùi nhíu mày, suy nghĩ trong đầu bay trở lại lúc ở bãi đỗ xe. Thế rồi hắn đột nhiên nảy ra một ý tưởng. 

Hắn muốn ngay bây giờ cởi hết từng nút áo sơ mi của cậu, sau đó đẩy người vào phòng tắm. Làm không gian nhỏ hẹp ấy tràn ngập mùi rượu sake nồng nàn... 

Cái suy tưởng này vừa hiện ra, Thẩm Bùi đã muốn đè nó xuống. Chính bản thân hắn cũng bị làm cho kinh hãi. 

Hắn mở cửa sổ, lười nhác nằm lì trên sô pha, đưa tay tự xoa giữa trán. 

Chắc không phải do hắn "lãnh cảm" lâu quá nên thèm muốn quá, nên mới sinh ra cái suy nghĩ cầm thú như thế ngay lúc này đấy chứ... 

Mùi đồ ăn từ phòng bếp bay ra ngoài, kéo đầu óc bay bổng của hắn quay về. Thẩm Bùi nghe thấy tiếng lò vi sóng "đinh" một tiếng, có vẻ đã làm xong. 

Sao lại là lò vi sóng? 

Hắn đứng dậy vào bếp, vừa nhìn đã thấy Tiêu Dương xắn tay áo, nửa cúi người đang mân mê gì đó. Trước đó có lẽ cậu làm văng nước, trên bụng trông ướt một mảng, áo sơ mi dán chặt vào người. Hắn còn có thể ẩn ẩn nhìn thấy chút đường cong. 

Thẩm Bùi lập tức cảm thấy mình không nên đi vào như này, hắn nên ngoan ngoãn chờ ngoài phòng khách mới đúng. 

Tiêu Dương quay đầu nhìn hắn một cái, lại đẩy nắp lò vi sóng lên. "Anh chờ em vài phút nữa." 

Thẩm Bùi gật gật đầu, bước chân do dự chốc lát, cuối cùng ngồi xuống bàn ăn. 

Lò vi sóng lại "đinh" hai tiếng nữa, hoàn toàn gợi lên cơn thèm ăn của hắn. Chờ đến khi Tiêu Dương bưng chén mì thần kì từ lò vi sóng kia ra, hắn đã ném "không ăn đồ ăn nhanh" gì gì đó văng lên chín tầng mây. 

Vẻ ngoài vẫn là mì ăn liền thường thấy, nhưng hương vị lại không giống trước đó tí nào. 

Meocam

Tiêu Dương chống cằm nhìn hắn, "Lúc đại học tiền sinh hoạt không đủ, em chỉ biết ăn mì qua ngày. Nhưng mà ăn nhiều hoài ngán lắm, em bèn đi vơ vét đủ kiểu chế biến lạ mắt. Cơ mà lúc ấy trong trường không thể dùng lò vi sóng. Lần đầu em làm bằng cách này đấy. Thế nào, ăn ngon không?" 

"Cũng ổn." Thẩm Bùi không hứng thú lắm nói. 

Kết quả giây tiếp theo, hắn lại đơ ra tại chỗ. 

"Em nếm thử."

Tiêu Dương ghé người sang, khẽ há miệng, để lộ đầu lưỡi hồng hào. 

Cậu đang đòi ăn, lại giống như đang... Đòi hôn.

Đệt. 

Ngay cả trong lòng, Ngài Thẩm vẫn không chịu được chửi tục.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play