Thẩm Bùi rất hiếm khi mất khống chế. Mãi cho đến khi ánh sáng chiếu vào nhà, hắn mới bắt đầu tìm thấy lí trí trong đầu mình. Chỉ là đầu óc hắn vẫn đang mơ màng, mọi thứ như cuộn vào nhau, làm đầu hắn đau muốn nổ tung.
Trong lúc đầu óc còn m.ô.n.g lung, kí ức tối hôm qua từng chút từng chút quay lại, nhưng không nhiều lắm. Hắn hầu như không nghĩ ra được gì hữu dụng, chỉ nhớ rõ đôi mắt Tiêu Dương khi đó--
Hắn đang làm gì?
Thẩm Bùi giật mình mở to mắt, không thể tin nổi mà nhìn trần nhà. Hắn nhớ đến đôi mắt phiếm hồng hôm qua, khoé mắt như kéo ra một vệt sáng.
Quyến rũ vô cùng.
Hắn cố gắng tìm kiếm trong đầu, sợ mình làm ra chuyện gì không thể cứu vãn. Hắn không phải người nằm dưới, nên cũng không thấy người mình có cảm giác gì. Nhưng ít nhất có thể xác định rằng hắn không có đánh dấu Tiêu Dương.
Thẩm Bùi nhẹ nhàng thở ra.
Nếu như say rượu làm bậy rồi đánh dấu, mặc kệ là đối với hắn hay Tiêu Dương, đều là một chuyện vô trách nhiệm. Huống chi hắn vốn không muốn…
Thẩm Bùi xua tan những suy nghĩ rối rắm trong đầu, xuống giường tìm quần áo để thay.
Sau khi hắn và Tiêu Dương chia phòng, vì để thuận tiện hơn, quần áo của hắn đều được mang sang phòng cho khách. Chỉ có vài bộ đồ tây sang trọng vẫn còn treo trong phòng ngủ chính.
Hắn tùy ý tìm cái áo sơ mi mặc vào, mở cửa ra phòng khách.
Cửa phòng ngủ chính không khoá, chăn gối trên giường cũng được xếp gọn. Cả căn phòng trống trải, ngay cả hơi thở cũng có chút quạnh quẽ.
Tiêu Dương đi học rồi ư. Hắn nghĩ.
Hắn tìm thấy điện thoại mình để trên bàn trà, bèn đi vòng qua ngồi trên sô pha cầm điện thoại lên xem.
Vốn là muốn nhắn tin cho Tiêu Dương hỏi cậu đang ở đâu, song khi vừa gõ xong muốn gửi đi, hắn lại cảm thấy mình làm chuyện thừa thãi.
"Chờ tối cậu ấy về rồi nói sau cũng được." Thẩm Bùi tự lẩm bẩm.
Hắn xoá đi dòng tin nhắn chưa gửi, tiện tay nhắn cho trợ lí báo nghỉ. Kết quả vừa cúp máy đã thấy một thông báo mới--
Anh Thẩm, đã dậy chưa? Trong người có khó chịu không? Hôm qua em thấy anh uống nhiều quá.
Người gửi: Hạ Thư
Vẫn ổn. Thẩm Bùi lạnh nhạt trả lời. Sau đó vứt điện thoại sang một bên.
Hắn đã quen Hạ Thư nhiều năm như vậy, không đến nỗi chẳng nhận ra đối phương muốn gì. Tuy hắn và Tiêu Dương xa mặt cách lòng, nhưng cũng đã đăng ký kết hôn, đã làm tiệc cưới, đã tuyên thệ…
Vừa nghĩ đến Tiêu Dương, Thẩm Bùi ẩn ẩn cảm thấy đầu mình bắt đầu đau.
Hắn nhớ tới những hành động của bản thân hôm qua. Mặc kệ là cái hôn dài ban đầu hay cơn xúc động sau khi say, đều thật sự xuất phát từ sâu trong tim hắn. Không thể phủ nhận, Tiêu Dương thật sự… Thẩm Bùi lại thở dài, đưa hai tay lên che mắt.
Lòng chiếm hữu c.h.ế.t tiệt, tình tự khó kiềm đáng ghét.
Thẩm Bùi vốn định chờ Tiêu Dương về, hỏi xem hôm qua bọn họ có làm đến cuối hay không. Hắn phí cả nửa ngày trời suy ngẫm về quan hệ giữa hai người. Tiêu Dương vốn rất hợp lòng hắn, cũng không phải không thể thử một lần. Nếu họ thật sự đã làm, vậy thì hắn… vậy thì sau này hắn nên tốt với cậu hơn một chút.
Đầu tiên hẳn nên nói chuyện đàng hoàng, từ từ hiểu rõ đối phương… Sau đó, sau đó thì sao? Chỉ có thể đi theo cảm xúc thôi.
Quý ông họ Thẩm suy nghĩ cặn kẽ, cái gì mà "tất cả đều dựa trên giả thiết rằng Tiêu Dương không phải em trai của Tiêu Quân" đã bị hắn vứt lên chín tầng mây từ lâu rồi.
Thế nhưng mãi đến khi mặt trời đã khuất bóng, mây đỏ chiếm đóng cả bầu trời, hắn vẫn chưa chờ được Tiêu Dương về nhà.
Meocam
Trừ bỏ một lần nọ, Tiêu Dương chưa về trễ bao giờ. Nhưng hôm nay lại... Thậm chí không có tin tức gì.
Thẩm Bùi mở điện thoại ra rồi lại tắt, tắt rồi lại mở. Lịch sử trò chuyện với Tiêu Dương vẫn cứ dừng lại vào hôm qua.
Cuối cùng hắn không nhịn nổi nữa nhắn tin cho cậu: Đi đâu vậy, sao cậu vẫn chưa về nhà?
Một phút qua đi, Tiêu Dương vẫn chưa trả lời hắn.
Thẩm Bùi nhìn chằm chằm màn hình, một phút trôi qua, hắn vừa phỉ nhổ bản thân vừa quay về phòng làm việc.
Thư Tình gửi cho hắn tài liệu đã chỉnh sửa xong, Thẩm Bùi mở máy tính, nhìn lướt qua một lần, cuối cùng không nhìn nổi nữa.
Chẳng khác nào một cậu học sinh học từ vựng tiếng Anh, đọc tới đọc lui, học ra học vào, mãi vẫn không nhớ được chữ nào.
Hắn ép mình ngồi xem cho bằng hết tài liệu kia, nhắn cho Thư Tình một vài ý kiến và mấy chỗ cần chỉnh sửa.
Sau đó lại đi ra phòng khách xem điện thoại.
Đã nửa tiếng trôi qua.
Tiêu Dương cuối cùng cũng trả lời hắn.
"Em và thầy đi núi ở thành phố B làm dự án rồi. Trước đó ở trên máy bay, xuống máy bay xong phải đi xe rất xa, mệt quá nên em ngủ thiếp đi mất. Bây giờ thấy tin nhắn em mới nhớ ra, ngại quá quên nói với anh. Thời gian này còn phiền anh tự lo cơm nước nữa."
Thẩm Bùi một hơi đọc hết tin nhắn của cậu, tầm mắt dừng lại trên biểu tượng cảm xúc vừa được gửi sang-- là một bé mèo con màu đen đang vẫy đuôi, rất là ngốc nghếch đáng yêu.
Khoé môi theo bản năng nhếch lên, đến bản thân hắn cũng không chú ý đến.
Thẩm Bùi: Ừm
Thẩm Bùi: Bây giờ đã đến nơi chưa?
Hình như Tiêu Dương gõ chữ hơi chậm, Thẩm Bùi kiên nhẫn nhìn dòng chữ "Đang nhập" nhấp nháy, vào bếp tự lấy cho mình một ly nước.
Tiêu Dương: Tới rồi!
Tiêu Dương: Trong núi tín hiệu không tốt lắm, tin nhắn gửi đi cũng lâu.
Thẩm Bùi: Không sao.
Tiêu Dương: Tối nay anh Thẩm ăn gì thế?
Thẩm Bùi ngẩng đầu lên, chột dạ nhìn bàn ăn trống trải sạch sẽ, không chút ngại ngùng gõ "Cháo".
Hắn và Tiêu Dương dường như chưa từng trò chuyện thế này, bình thường nhắn tin hầu như chưa tới ba câu đã kết thúc.
Có lẽ do áy náy làm hắn đổi tính.
Tiêu Dương: Ăn cháo không đủ no đâu, anh ăn thêm chút đi. Hôm qua đã bảo về sẽ nấu đồ ăn cho anh, kết quả lại không có làm.
Nhắn đến hôm qua, trong đầu Thẩm Bùi lại hiện lên vòng eo nõn nà của cậu, đôi mắt nai ngập nước, đôi chân quấn lấy eo mình và cả những tiếng thở dốc nặng nề. Từng thứ từng thứ ùn ùn kéo về, trong nhất thời quấn quanh trong đầu hắn không xoá đi được.
Yết hầu hắn trượt xuống một cái, ngón tay cứng đờ trả lời: Không sao cả, về lại rồi nói.
Tiêu Dương: Thầy kêu bọn em ăn cơm, em đi trước.
Thẩm Bùi: Được.
Ngày hôm sau, bọn họ vẫn duy trì mối liên hệ mờ nhạt này.
Ngày thứ ba, ngày thứ tư, mỗi khi đến giờ cơm, Tiêu Dương luôn đúng giờ gửi tin nhắn cho hắn.
Chỉ có bản thân Thẩm Bùi hắn biết, mỗi ngày chờ đợi tin nhắn của Tiêu Dương đã trở thành thói quen.
Nội dung tán gẫu của họ cũng dần phong phú hơn. Tiêu Dương bắt đầu than vãn với hắn trên núi nhiều muỗi, chích chân cậu nhiều như tổ ong; còn than chỗ dừng chân không tốt, lúc nãy đang tắm đột nhiên bị cắt nước, làm hại cậu ngồi ôm cái đầu đầy bọt hết nửa tiếng đồng hồ. Cậu nói đề tài lần này còn khó hơn lần trước, Chu Quỳnh vẫn cứ nghiêm khắc như thế, nhưng ông lão lười biếng lại lén gọi điện cho người trong nhà mấy lần liền.
Thẩm Bùi bấm mở voice chat cậu gửi, nghe cậu ấm ức than: "Em cũng muốn gọi điện thoại."
Như gió xuân thổi qua sườn núi, lập tức băng tan thành nước, hoa đào nở rộ. Cánh hoa sáng rực theo gió lướt qua như từng vòng cung, bao trùm cả thế giới của hắn.
Hắn trả lời: Được.
Sau đó mở điện thoại gọi Tiêu Dương.
Hắn không phải kiểu người thích nói chuyện, suốt cả tiếng trò chuyện, chỉ có Tiêu Dương nói luyên thuyên, hắn ở bên này hắn nhẹ giọng phụ hoạ.
Tiêu Dương nói: "Lúc trước ở trường Số 11 thật ra em quý giá lắm đấy. Nếu lúc đó nói với em sau này em sẽ đến chỗ thế này, em nhất định không tin đâu."
"Nói đến lúc trước, em còn bị anh trai uy h.i.ế.p nữa. Em khi ấy cũng không ngờ được sẽ có ngày hôm nay với anh."
"Anh Thẩm, em sợ anh sẽ ghét em. Em biết anh không vui, nhưng… xin lỗi.”
Bàn tay cầm điện thoại của Thẩm Bùi cứng đờ. Hắn lặng lẽ tự hỏi trong lòng: Ghét ư?
Thời gian ban đầu đúng là có hơi miễn cưỡng, song… cũng không phải là ghét.
"Thật ra em đã gặp anh từ trước."
Câu cuối cùng giọng nói quá nhẹ, nhẹ như lông hồng, suýt nữa tan chảy bên tai hắn.
Hắn nghe tiếng Tiêu Dương hít thở, rũ mắt, không biết đã giấu đi bao nhiêu cơn sóng dữ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT