Tống Thanh Ninh mím môi cười nhìn hắn, tướng mạo Cảnh An thật là đẹp, cái mũi thanh tú cao thẳng, mặt mày tinh xảo như một bức tranh, khuôn mặt góc cạnh mịn màng, người nhìn người mê.

Người đàn ông cực phẩm như thế mà bây giờ mới tìm được đối tượng, quả thực không hợp lẽ thường.

Mục Cảnh An: "Cô vợ trẻ, ánh mắt của em quá trần trụi, thu lại chút đi, Mặc dù anh là người đàn ông của em, nhưng ít nhiều cũng có chút xấu hổ."

"Ha ha??.." Tống Thanh Ninh thấp giọng cười lên, sau đó nhón chân lên, nói vào tai anh: "Em rất thích bộ dạng già mồm của anh"

Mục Cảnh An: "Anh cũng rất thích dáng vẻ kích ŧình như lửa của em"

Tống Thanh Ninh nhìn vào mắt anh: "Có phải cảm thấy em đang đùa giỡn không?"

Mục Cảnh An khẽ quát: "Nói vớ vẩn!" Nói xong nghiêng đầu hôn cô, thì thầm: "Nói bậy phải bị trừng phạt. Em là điều khiến anh ngạc nhiên."
Anh vạn lần không ngờ tới, mẹ tìm cho mình một cô vợ, hoàn toàn khác biệt với những nữ đồng chí mà anh biết.

Tống Thanh Ninh cũng không ngờ tới, người đàn ông mà mình tình cờ mang về lại không có truyền thống giống với đàn ông thời đại này, ở chung với đàn ông như vậy, quá dễ dàng và thoải mái.

Phút chốc hai người lại hôn nhau.

Hai người dính nhau lấy, cho đến khi chiếc bụng kêu cồn cào, cả hai mới tách ra.

Mục Cảnh An nhìn đôi môi đỏ kiều diễm của cô, không kiềm được nói: "Cô vợ trẻ, em thật đẹp"

"Đó là đương nhiên!"

Đối với mỹ mạo của mình cô thực sự rất tự tin.

Theo lời hậu thế nói, cô là tiêu chuẩn mỹ nhân cổ điển, lúc tốt nghiệp đại học còn có người đào tạo ngôi sao đến tìm cô gia nhập ngành giải trí, nhưng cô chỉ thích làm chủ, để sau này bao nuôi những tiểu thanh niên xinh đẹp.
Lúc tốt nghiệp Đại học còn có người săn tìm ngôi sao muốn đào nàng đi ngành giải trí, nhưng là nàng lựa chọn lập nghiệp, nàng càng thích mình làm lão bản, sau này lại đi bao nuôi những cái kia mỹ mạo tiểu thanh niên.

Mục Cảnh An cười: "Chúng ta về nhà ăn cơm"

"Chờ đã, em nói với anh thêm một chuyện, lý do Lý Thiết Trụ chú ý em là vì số tiền trợ cấp mà năm xưa mẹ em để lại. Em có một quyển sổ tiết kiệm mà mẹ để lại, trong đó có hơn 800 tệ."

Mục Cảnh An đưa sổ tiết kiệm cho cô, cô cảm thấy mình cũng phải thông báo tình hình tài sản của mình. Mặc dù số tiền này là của nguyên chủ, nhưng bây giờ cô là Tống Thanh Ninh, nếu giờ không nói, sau này để Mục Cảnh An biết thì ít nhiều gì cũng tạo cảm giác không được tin tưởng.

Nếu Mục Cảnh An không giao sổ tiết kiệm thì cô chắc chắn sẽ không khai ra số tiền này.
Thế nhưng chuyện về chậu châu báu tạm thời không thể nói.

Mục Cảnh An: "Được, rất vui vì em bằng lòng nói chuyện này với anh, đây là lòng tin của em dành cho anh"

Tống Thanh Ninh: "Anh tin tưởng em, dĩ nhiên em cũng bằng lòng tin tưởng anh."

Hai người nhìn nhau mỉm cười, sau đó mở cửa rời đi.

Trên đường trở về, hai người nhắc tới chuyện cảm ơn đội dân binh.

Tống Thanh Ninh vốn định chia theo hộ, chia mỗi nhà một ít lương thực cùng thịt, nhưng nghe Mục Cảnh An nói, chuyện này giao cho anh làm thì vẫn tốt hơn.

Lúc hai người trở lại Kiều Nam, có rất nhiều người đứng ở cửa nhà họ Mục, hai người hoảng hốt, lại xảy ra chuyện gì rồi?

Sau khi hai người tới gần, mới biết Hứa Thuý Lan cãi nhau với em dâu của Mục Trọng Xuân, thế nhưng đã cãi xong, giờ đang là đoạn kết.

Nói tới lý do cãi nhau thì phải nhắc tới chuyện trước kia.

Mục Trọng Xuân cùng em trai Mục Trọng Thu không hợp nhau, đã không lui tới được hai mươi năm, lý do tại sao không hợp thì không ai biết, ngay cả đám nhỏ Mục Cảnh An cũng không biết.

Vợ của Mục Trọng Thu họ Liễu, trong đội đều gọi là thím hai Liễu.

Hai nhà không chỉ không hợp nhau, thím hai Liễu còn ganh đua với Hứa Thuý Lan, chỉ cần so được thì đều so.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play