Tiếng thét xé lòng khiến thanh niên trẻ kêu lên: "Mẹ nó."
Lúc này hàng xóm sát vách nghe được tiếng động ra mở cửa.
"A a a đau..."
Lúc đội dân binh đi đến, đèn vừa chiếu tới, phát hiện trên đùi Thiết Trụ, thậm chí trên chân và trên mặt tất cả đều là máu.
Đội trưởng đội dân binh hỏi: "Anh ta đến nhà họ Tống làm gì?"
Thanh niên trẻ bám theo vội vàng giơ tay: "Tôi biết tôi biết, để cho tôi nói...
Anh ấy nói to, mọi người ai cũng biết, Thiết Trụ Nương này chắc là muốn đốt nhà người ta, tất cả trên mặt đất đều là chứng cứ phạm tội của anh ta: Diêm, vỏ cây thông tùng dầu, nhựa thông,...
Loại nhựa thông này không hiếm, ở huyện Dương Chung có có rất nhiều cây tùng, tìm đại mấy cây rồi khoét lỗ để nó thấm mấy ngày đã lấy ra được rất nhiều, thứ này rất dễ cháy.
Mọi người: "Cái này là hận thù đến mức nào vậy?"
Tiểu thanh niên bám theo: "Cái này tôi cũng biết!"
Anh ấy lại nói to.
Lúc anh ấy đạp cửa bước vào, thấy cửa kính đè lên Thiết Trụ, thừa cơ ép hỏi.
Hoá ra ban ngày Thiết Trụ và mẹ anh ta có mặt trong đám đông, nhìn thấy người mới vừa kết hôn kia phô trương thì vừa tức vừa ghen, nếu gả vào nhà bọn họ, thì tất cả đồ vật là của nhà bọn họ không cần nói, còn nhà nhà họ Tống tất nhiên cũng là của bọn họ.
Nhà họ Tống tuy làm bằng gạch mộc, nhưng có sân lớn, phòng ở cũng lớn, được ở đây thì rộng rãi vô cùng.
Buổi tối về đến nhà, nghĩ đến những thứ này sắp phải thuộc về người khác, càng nghĩ đến việc này càng khó chịu. Nhưng bọn họ quả thật đã đồng ý với lời đội trưởng Lý, họ vừa ngu, vừa độc ác, vừa hèn nhát, sau một lần bị Tống Thanh Ninh cầm dao truy đuổi, cũng không dám đối đầu trực diện nữa.
Thế là, hai mẹ con hợp lại tính kế, nghĩ đến đêm nay nhà họ Tống không có ai, chẳng bằng tới nhà họ, những thứ khác không lấy thì cũng thôi đi, còn nhà bọn họ không lấy được thì cũng không thể phá hỏng sao?
Mọi người nghe xong: "
...
Lúc này Tiểu Quân trở về, kể ra chuyện của mẹ Thiết Trụ.
Mọi người: "...
"I Đây là thiếu đức hạnh tám đời nha!
Đội trưởng đội dân binh đành phải nhờ hai người đi dẫn người về, sau đó lại nhờ người mời đội trưởng Lý.
Tiểu Quân hỏi: "Muốn đi mời đại đội trưởng không? Muốn đi gọi Tiểu Ninh và Cảnh An không?"
Đội trưởng đội dân binh vỗ vai anh ta: "Cậu ngốc hả? Kêu người ta ra ngoài vào đêm tân hôn, thất đức cũng không thể làm vậy! Đi chủ nhiệm an ninh, bí thư đại đội cũng gọi tới. Còn nhà họ Mục thì sáng sớm ngày mai sau giờ cơm hãy gọi tới, để người ta còn ngủ nướng"
Ai da, đi đâu tìm được bạn học tri kỷ như anh đây?
Nhất định phải kêu tên Mục Cảnh An kia mời mình đi ăn cơm một bữa ở tiệm cơm quốc doanh mới được.
Tiểu Quân: "Được được được, không gọi."
Không lâu sau chủ nhiệm an ninh và bí thư đại đội đã tới, bọn họ nghe xong thì im lặng, im lặng rất lâu.
Sau đó người này bị tạm giam.
Nhà họ Mục.
Tống Thanh Ninh và Mục Cảnh An nói chuyện phiếm đến tối khuya, ngày thứ hai không cần phải nói, họ dậy rất trễ, lúc này điểm tâm đã chuẩn bị xong cho người trong nhà.
Đợi bọn họ rửa mặt xong đi tới nhà chính phía sau, Dương Thải Nguyệt nhiệt tình chào hỏi: "Chú ba, tiểu Ninh, mau tới đây, hôm nay các người có lộc ăn đó, vừa hay lão nhị nấu cơm, lại vừa hay hai ngày này cơm nước tốt."
Tống Thanh Ninh: "Chị cả, cha mẹ, anh cả, anh hai, chị hai."
Mục Cảnh An: "Cha mẹ, anh cả..."
Anh cả Mục: ""
Sau khi người lớn chào hỏi nhau xong, bọn trẻ không ngừng hô hào: "Chú, thím"
Nhiều người thật là đông vui.
Lúc chào hỏi, Tống Thanh Ninh tiện thể liếc nhìn một chút, ai cũng nói anh là tên đàn ông ăn bám, nhưng cô cảm thấy đây là người đàn ông hiền lành nhất nhà họ Mục.
Bởi vì cô đã sớm nghe Mãn Thương nói trong nhà họ Mục là mẹ chồng, anh cả và anh hai thay phiên nhau nấu cơm, mỗi người làm một ngày