Hỗn loạn như vậy, sao bọn họ có thể dễ dàng gặp nhau được, Thẩm Tuấn Sơn nhờ người bạn cũ gửi tiền và những thứ khác cho hai đứa nhỏ. Sau khi vợ chồng Thẩm Tuấn Sơn qua đời, người bạn cũ của ông tiếp tục gửi tiền thêm hai năm nữa, cho đến khi người bạn cũ của Thẩm Tuấn Sơn cũng qua đời, không còn ai gửi tiền nữa.
Dường như Thẩm Vệ Trung sợ cô không tin, thế nên thậm chí còn lấy ra mấy bức thư ông ấy vẫn còn giữ năm đó.
Chữ viết trên thư giống với chữ viết của đồng chí Hạ Cẩn.
Một lúc sau, Tống Thanh Ninh cầm lấy bức thư nói: “Tôi không lớn lên ở bên mẹ, sau khi được sinh ra không lâu, tôi được gửi về quê, được ông bà nội chăm sóc. Bình thường chúng tôi chỉ liên lạc với nhau quá thư, rất ít khi có thể gặp bà ấy. Lúc mẹ tôi mất tôi cũng đã 6 tuổi rồi. Ba tôi tên là Tống Chi Nghiêu, ông ấy là sinh viên đại học duy nhất trong đội sản xuất của chúng tôi, tôi chỉ gặp ông ấy một vài lần. Lần cuối cùng tôi gặp ông là năm mẹ tôi mất, ông về xây mộ cho bà ấy. Khi tôi chín tuổi, ông tôi nhận được một lá thư từ ông ấy. Trong thư, anh ấy nói với ông nội rằng nếu một năm sau ông không quay lại gặp tôi thì ông nội không cần đi tìm ông ấy nữa. Một năm sau không có lá thư nào và cũng không có ai quay lại, sau đó cũng không có tin tức gì về ông ấy nữa."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT