“Ăn nói lung tung à? Triệu Xuân Nguyệt, chuyện bà muốn bán hai đứa con của ta là ăn nói lung tung à?” Khương Dao nhích lại gần Triệu thị hỏi.

Triệu thị há miệng muốn phủ nhận.

“Nếu bà không nói thật thì ta sẽ nói ra chuyện bà và Vương Qua Tử tằng tịu với nhau” Khương Dao ghé sát vào người Triệu thị nhỏ giọng nói.

Mặt Triệu thị bỗng trắng bệch.

Ngày hôm qua sau khi bà ta và Vương Qua Tử xong chuyện, lập tức bảo Vương Qua Tử đi mau, may sao không bị ai phát hiện.

Lúc nãy bà ta muốn bán Khương Dao cho mẹ mìn chính là để diệt khẩu.

Kết quả Khương Dao quá giỏi, thế mà lại đánh mẹ mìn chạy mất, còn dùng chuyện này uy hiếp bà ta.

Nếu như để mọi người biết chuyện này thì chắc chắn tướng công sẽ không bỏ qua cho bà ta, không thể tiếp tục ở lại Khương gia, bị người trong thôn chỉ trỏ…..

Nghĩ tới cảnh đó, tim Triệu thị đập thật nhanh.

Triệu thị cắn răng một cái, thành thật nói: “Là do ta bị ma quỷ ám ảnh muốn bán Cẩu Nhi và Điềm Bảo đi, nên Khương Dao mới ra tay, chuyện này không thể trách Khương Dao!”

Khương Tú kinh ngạc nhìn thoáng qua Triệu thị, hiển nhiên không nghĩ tới nương của nàng ta sẽ thừa nhận.

Nhóm thôn phụ cũng phản ứng lại, có hơi kinh ngạc, Triệu thị nhìn trông có vẻ thành thật hiền lành, không nghĩ tới bên trong lại có lòng dạ ác độc như vậy, thế mà lại muốn bán hai đứa con của Khương Dao,

Trâu già bảo vệ nghé, Triệu thị muốn bán con người ta, cũng khó trách tại sao Khương Dao lại liều mạng với bà ta.

Khương Dao là bị ép, Triệu thị bị đánh thành ra như thế cũng xứng đáng.

Nhóm thôn phụ thấy không còn gì để hóng hớt liền tản đi hết.

Sắc mặt Khương Tú không được đẹp lắm.

Lần này thì hay rồi, mấy thôn phụ đó thích nhất là khua môi múa mép, không bao lâu sau người cả thôn sẽ biết nương nàng ta là người thế nào, còn liên lụy tới nàng ta…..

Khương Tú và Triệu thị nghĩ như thế nào đương nhiên không liên quan gì tới Khương Dao, Khương Dao kéo tay Điềm Bảo và Cẩu Nhi, bước vào Khương gia từ cửa sau.

Khương Dao nắm chặt tay hai đứa nhỏ, đứng trước phòng của mình, suýt chút nữa bật cười.

Dựa vào ký ức của nguyên chủ thì địa vị của Khương Dao ở Khương gia cực thấp, nhưng dù thế nào cũng là một người sống.

Căn phòng trước mắt vốn dĩ không phải là chỗ cho người ở, là một cái chuồng bò, có một mùi tanh tưởi, còn cả cứt trâu, bên cạnh có xếp cỏ khô, là đệm chăn của ba người bọn họ.

Khương Dao nắm tay hai đứa nhỏ, xoay người đi về phía một căn phòng khác, đẩy cửa muốn đi vào trong….

“Khương Dao, ngươi làm cái gì vậy? Đây là phòng của Thụ Nhi!” Triệu thị đỡ tường bước vào, thấy cảnh này liền hét lớn.

Triệu thị sinh hai trai một gái, tướng công và con trai cả của bà ta kinh doanh ở trên trấn, con thứ hai đang đi học trong thư viện, hai đứa con trai đứa nào cũng vô cùng yêu thương Khương Tú, Thụ Nhi trong miệng Triệu thị là con thứ hai của bà ta — Khương Thụ.

“Đây chẳng phải là phòng của cha ta sao? Sao lại thành phòng của Khương Thụ?” Khương Dao nhướng mày nói.

“Cha ngươi cũng đã chết rồi….” Nói là mất tích, nhưng mà mất tích khi đi buôn bán chỉ có một khả năng là chết rồi, nhưng vẫn chưa tìm được thi thể mà thôi.

Bang!

Khương Dao tát vào mặt Triệu thị một cái.

“Cha ta chưa chết, đừng có mà ăn nói lung tung!” Khương Dao lạnh lùng nói, trong lòng cực kỳ phẫn nộ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play