Khi Khương Dao đối diện với Triệu thị như hung thần ác sát, còn quay sang nhìn hai đứa nhỏ thì biểu cảm dịu dàng tới mức có thể véo ra nước.

“Có phải vừa nãy nương đã dọa các con sợ không?” Khương Dao dịu dàng hỏi.

“Không sợ, nương đánh người xấu, lão yêu bà kia đáng đời” Cẩu Nhi nói.

Đôi mắt đen nhánh của Điềm Bảo nhìn Khương Dao không nói gì.

Dựa theo ký ức của nguyên chủ thì đứa bé Điềm Bảo này có chút vấn đề…

“Nương, nương sao thế? Sao lại bị đánh thành ra thế này?” Chỉ thấy một thiếu nữ đột nhiên vọt vào đỡ Triệu thị mặt mũi bầm dập đứng lên, mặt đầy lo lắng.

Trên đường còn có một đám thôn phụ đang đứng, trong tay ai cũng bưng một chậu quần áo, hiển nhiên là giặt quần áo chung mới về.

Ánh mắt Khương Dao dừng lại trên người thiếu nữ kia, thiếu nữ kia khoảng mười sáu mười bảy tuổi, làn da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, đứng ở giữa đám phụ nhân nông thôn khá nổi bật, đó là Khương Tú, nữ chính trong quyển sách, hoa khôi thôn Thanh Mộc, bảo bối cục cưng của Khương gia.

“Nàng… đánh ta….” Triệu thị phẫn nộ chỉ vào Khương Dao.

Trên mặt Khương Tú lộ ra biểu cảm khó có thể tin: “Đường tỷ, vì sao tỷ lại đánh nương, còn đánh nương thành ra thế này?”

“Đúng thế, Khương Dao, sao ngươi lại đánh người, Triệu Xuân Nguyệt là bá nương của ngươi, thế mà lại dám đánh trưởng bối, lương tâm bị chó ăn rồi à”

“Triệu Xuân Nguyệt bình thường đối xử với ngươi cũng không tệ, thế mà đồ vô ơn như ngươi lại còn đánh người!”

“Nữ tử chưa kết hôn đã có thai có thể là loại người tốt lành gì? Khương gia không đuổi ngươi đi là may rồi, còn kiêu ngạo như thế!”

Mấy phụ nhân kia mồm năm miệng mười nghị luận sôi nổi.

Triệu thị này rất gian trá, khi có mặt người ngoài thì đối xử với Khương Dao rất tốt. Thích tới chỗ bà của Khương Dao là Trình lão thái châm dầu thêm lửa, toàn để Trình lão thái đóng vai người xấu một mình.

Cho nên ở trong mắt người ngoài, Triệu thị vừa hiền lành lại ôn nhu.

“Đường tỷ, có phải tỷ nghe người nào đó nói bậy về nương nên mới làm thế không? Ta tin chắc tỷ không phải là kiểu người bạo lực như thế…..” Khương Tú nhìn Khương Dao, đôi mắt ngập nước, mang theo sự vô tội, hoàn toàn bày ra dáng vẻ của một đóa hoa sen trắng.

“Ôi, Khương Tú đúng là quá lương thiện, đã thế rồi mà còn nói giúp Khương Dao”

“Tú à, nàng ta là đồ hư hỏng, không đáng để cháu đối xử với nàng ta như thế đâu”

Mấy người thôn phụ bất đắc dĩ khuyên.

Khương Dao cứ đứng lẳng lặng nhìn Khương Tú và Triệu thị biểu diễn, nói thật thì kỹ thuật diễn của Khương Tú cũng khá ổn, nhưng mà dưới góc nhìn của Khương Dao thì không đủ nhìn, quá giả dối, còn chẳng bằng diễn viên quần chúng.

“Là bà ta muốn bán chúng ta nên nương mới ra tay!” Cẩu Nhi tức giận tới mức gương mặt nhỏ đỏ bừng, chỉ vào Triệu thị nói.

“Bán các ngươi? Cẩu Tử, Điềm Bảo, nương ta thương hai đứa các ngươi nhất, sao lại bán các ngươi được? Không thể vì muốn đường tỷ thoát tội mà các ngươi ăn nói lung tung thế được” Khương Tú tận tình khuyên bảo.

Cẩu Tử tức giận tới mức siết chặt nắm tay nhỏ.

Khương Dao sờ đầu cậu bé trấn an, ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía Khương Tú, bỗng dưng cười như không cười.

Hoa sen trắng, ngươi vẫn chưa phải là đối thủ của lão nương!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play