Bây giờ đã quen với mấy hành động đụng chạm nhỏ của nàng.
Cơ Hoài Dã uống một ngụm canh, canh có mùi thơm của thịt, thơm mà không tanh, cũng không ngấy, hắn từng nếm thử canh trong tửu lâu lớn ở kinh thành, cũng không ngon bằng món canh này.
Trong bất tri bất giác Cơ Hoài Dã đã uống hai chén lớn.
Khương Dao nấu rất nhiều cơm, lượng đồ ăn cũng rất lớn, bởi vậy tất cả mọi người được ăn một bữa no.
Đồ ăn bị quét sạch bách, mấy người Chu Đại Cẩu hận không thể liếm đĩa, quá ngon, từ trước tới nay bọn họ chưa bao giờ ăn bữa nào ngon như thế.
Sau khi ăn xong, Chu Đại Cẩu nhìn Khương Dao, trưng đôi mắt trông mong nói: “Lão đại, ta có thể làm việc cho ngươi vĩnh viễn không? Ước gì được ăn đồ ăn lão đại nấu mãi….”
Chỉ cần được ăn đồ ăn ngon như thế này, hắn sẵn lòng làm việc cho lão đại cả đời.
Nhưng mà, nhà xí sắp được xây xong rồi….
Khương Dao nghĩ tới sức ăn của Chu Đại Cẩu, cảm thấy bản thân có khả năng không nuôi nổi hắn, vì thế cười từ chối.
Chu Đại Cẩu gục đầu xuống, mất mát rời đi.
Cơ Hoài Dã cũng nhìn về phía nàng.
“A Dã, huynh có thể ăn cơm ta nấu suốt đời” Khương Dao nói.
Sắc mặt Cơ Hoài Dã cứng đờ, rất nhanh đã dời ánh mắt đi.
Khương Dao sắp cười chết rồi, mỗi lần đùa giỡn hắn, đùa giỡn tới mức khiến hắn không còn lời nào để nói, đúng là quá vui.
Khương Dao dọn dẹp chén đũa, Cơ Hoài Dã tự đi về phòng.
Đang đi thì một cô nương đi tới trước mặt hắn, xinh đẹp duyên dáng: “Công tử, chân của ngươi bị thương, để ta đỡ ngươi”
Kết quả, Cơ Hoài Dã không thèm liếc mắt nhìn nàng ta một cái, đỡ tường rời đi.
Lòng Khương Tú quýnh lên, vội vàng đi tới bắt lấy ống tay áo của hắn: “Công tử, để ta đỡ ngươi….”
Cơ Hoài Dã nhìn bàn tay đang nắm lấy ống tay áo của mình, ánh mắt mang theo sự chán ghét: “Buông ra”
Giọng của hắn lạnh như băng, ánh mắt mang theo sự lạnh lẽo, Khương Tú hoảng sợ buông ra theo bản năng.
Không chỉ như thế, người nam nhân kia thế mà lại xé cả phần tay áo mà Khương Tú đã chạm vào ném xuống dưới đất, dường như nơi nàng chạm vào chính là thứ đồ dơ bẩn gì đó.
Khương Tú nhìn phần tay áo kia, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Người nam nhân này có thói ở sạch à?
Rõ ràng lúc nãy Khương Dao chạm vào quần áo của hắn, người này cũng không phản ứng mạnh mẽ như thế này!
Đương nhiên Khương Dao nhìn thấy hết chuyện xảy ra giữa hai người.
Trong tiểu thuyết, Cơ Hoài Dã cứu Khương Tú một lần, Khương Tú lập tức không thể khống chế được mà thích hắn, vì để có được hắn mà dùng hết tất cả thủ đoạn.
Bây giờ, lần gặp gỡ đầu tiên của hai người có sự thay đổi, nhưng mà Khương Tú vẫn theo vận mệnh mà yêu Cơ Hoài Dã.
Nhưng mà, chỉ với diện mạo tuyệt thế vô song của Cơ Hoài Dã, còn cả tài trí vô song kia thì có ai mà không thích cho được?
Khương Tú thích hắn, chỉ có thể nói lên rằng mắt Khương Tú không bị mù.
Nhưng mà, được Khương Tú thích cũng không phải là chuyện tốt.
Trong tiểu thuyết, Khương Tú không chiếm được hắn, lập tức hủy hoại hắn, thế mà lại bồi dưỡng con trai của Cơ Hoài Dã trở thành đốc chủ Đông Xưởng, giết Cơ Hoài Dã, quả thật là giết người tru tâm.