Triệu Xuân Nguyệt thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Tỷ, cảm ơn tỷ”
“Xuân Nguyệt, nhưng mà muốn mời vị đạo trưởng Lăng Tiêu này thì tiền nhang đèn chắc chắn không thể thiếu……”
“Tỷ, tiền nhang đèn này bình thường phải trả bao nhiêu?”
“Lúc trước tỷ phu ngươi đi mời thì cho mười lượng, nhưng mà chuyện của Khương Dao quá quái dị, có thể là lệ quỷ. Nếu xử lý không tốt……”
“Vậy bao nhiêu là thích hợp?”
“Ta cảm thấy ít nhất phải hai mươi lượng” Triệu Như Hoa nói.
Triệu Xuân Nguyệt rất đau lòng, nhưng mà nghĩ đến có thể giải quyết được kẻ phiền toái Khương Dao kia thì liền cắn răng nhận.
“Được, ngày mai ta đem tiền tới, chuyện này đành làm phiền tỷ phu” Triệu Xuân Nguyệt nói.
Triệu Xuân Nguyệt đi ra khỏi cửa nhà tỷ tỷ bà ta rồi đi về phía Khương gia.
Nghĩ đến vị đạo trưởng kia có thể vạch trần gương mặt thật của Khương Dao, khiến cho người toàn thôn đều sợ hãi nàng, nói không chừng còn bị thiêu chết thì bà ta lập tức cảm thấy sung sướng. Hai mươi lượng này tiêu cũng đáng giá.
Bà ta đang đi thì có một người đột nhiên ôm lấy bà ta, kéo bà ta vào trong đám cỏ lau.
Triệu thị hoảng sợ, muốn đẩy người nọ đi, một khuôn mặt bẩn thỉu thối hoắc tiến lên, hôn lên mặt bà ta.
“Ngoan ngoãn, ngươi làm ta nhớ muốn chết!”
“Vương người què, mau thả ta ra!” Triệu thị dùng sức mà đấm đánh hắn ta.
“Triệu Xuân Nguyệt, đây là ngươi muốn trở mặt không nhận người sao, lúc trước không phải đã nói sau hai ngày sẽ tới tìm ta sao? Giờ cũng đã bốn năm ngày rồi!” Vương người què lạnh mặt nói: “Ngươi muốn người toàn thôn nhìn thấy dáng vẻ lả lơi của ngươi sao?!”
Vương người què vừa uy hiếp như vậy làm Triệu thị lập tức thấy sợ hãi, chỉ có thể mặc kệ cho hắn ta thân mật, một bàn tay gấp gáp cởi đai lưng của bà ta ra.
……
Hôm sau, Khương Dao đã tỉnh dậy từ sáng sớm, hai đứa nhỏ cũng tỉnh dậy theo, rồi sau đó đi theo phía sau Khương Dao như hai cái đuôi nhỏ.
“Điềm Bảo, Cẩu Nhi, nương muốn đi lên trấn trên một chuyến” Khương Dao nói.
Nói đến trấn trên, trên gương mặt non nớt của Cẩu Nhi tỏa sáng, từ trước tới giờ cậu chưa từng được đi trấn trên đâu.
“Nghe nói trấn trên có rất nhiều đồ ăn ngon, còn có rất nhiều đồ chơi” Cẩu Nhi nói.
Cẩu Đản ở nhà bên cạnh thường xuyên đi theo cha cậu bé đi lên trấn trên, khi trở về thì có đủ loại đồ ăn và đồ chơi khiến cho Cẩu Nhi rất hâm mộ.
“Lần này nương đi dò đường, lần sau sẽ mang Cẩu Nhi và Điềm Bảo đi cùng” Khương Dao nói.
Đôi mắt Cẩu Nhi tỏa sáng, cậu cũng có thể đi trấn trên sao? Thật chờ mong.
“Con và muội muội rồi ngoan ngoãn ở nhà, nương sẽ mang đồ ăn ngon về cho các con” Khương Dao nói.
Cẩu Nhi vỗ ngực nhỏ của mình rồi bảo đảm nói: “Mẫu thân yên tâm, Cẩu Nhi nhất định sẽ để ý muội muội!”
Khương Dao dặn dò hai đứa nhỏ xong, lại gõ cửa phòng bên cạnh.
Cơ Hoài Dã đã tỉnh dậy, quần áo chỉnh tề mà ngồi ở trên ghế.
“Ta muốn đi lên trấn trên một chuyến, huynh có cái gì muốn mua không?” Khương Dao hỏi.
Cơ Hoài Dã lắc đầu.
“Vậy huynh không có gì muốn nói không?”
Hắn tích chữ như vàng, vẫn lắc đầu như cũ.
“Đây là lần đầu tiên ta đi trấn trên, huynh không lo lắng cho ta sao?” Khương Dao ghét sát vào hắn nói.
Cuối cùng nam nhân kia cũng mở miệng: “Ngươi không bắt nạt người khác là được”