“Vì sao?”
“Bởi vì ta và nương của cháu không phải là phu thê”
“Vậy hai người có thể trở thành phu thê không?”
“Không thể”
“Vì sao?” Tiểu cô nương ngẩng đầu, vẻ mặt ngây thơ nói.
“Bởi vì ta không thích nương của cháu”
“Nương của cháu rất tốt….” Điềm Bảo đếm kỹ ưu điểm của nương.
Giọng điệu của Cơ Hoài Dã rất kiên định: “Không thể”
Nha đầu nhỏ cúi đầu cảm thấy mất mát.
Lúc này, cửa bị đẩy ra, Khương Dao bước từ ngoài vào.
“Điềm Bảo, đừng quấy rầy thúc thúc, để thúc thúc ngủ”
Nói rồi, lập tức bế tiểu nha đầu ra ngoài.
Điềm Bảo thật sự rất muốn vị thúc thúc kia trở thành cha của mình, không thể khuyên vị thúc thúc kia, Điềm Bảo liền muốn thuyết phục Khương Dao.
“Nương, muốn thúc thúc làm cha…..” Trên gương mặt nhỏ của đứa bé mang theo sự chờ mong.
“Không thể” Khương Dao quả quyết nói.
Điềm Bảo buồn tủi gục đầu xuống.
Khương Dao sờ đầu Điềm Bảo, trong lòng có hơi áy náy.
Nàng biết Điềm Bảo và Cẩu Nhi thiếu hụt tình thương của cha, muốn tìm cha, những thứ khác thì nàng có thể cố gắng đạt được, nhưng mà nàng sẽ không vì thỏa mãn mong muốn của bọn chúng mà tùy tiện gả cho người khác.
Đừng nhìn thấy nàng thích chiếm lợi của Cơ Hoài Dã, thật ra người nàng không có khả năng cưới nhất chính là Cơ Hoài Dã.
Cơ Hoài Dã là điển hình cho mỹ cường thảm, Khương Dao có thiện cảm với hắn, nhưng tuyệt đối không thể thích.
[*] Mỹ cường thảm: là cụm từ dùng để chỉ nhân vật được xây dựng với tạo hình có nhan sắc, khí chất ngút ngàn, kiên cường nhưng lại có số phận và kết cục bi thảm.
Loại người này chỉ có thể đứng nhìn từ xa, nếu thật sự ở bên nhau thì sẽ rất mệt.
Nàng không có hứng thú với khối băng lạnh lùng không có tình cảm.
Nàng cũng không hề muốn thành thân, thành thân đâu có vui bằng việc kiếm tiền chứ?!
Nói đến kiếm tiền, nàng mang theo hai đứa nhỏ còn ở trong giai đoạn giành giật ấm no đây.
Còn phải nghĩ lại biện pháp kiếm tiền.
Lại là một ngày mới, thùng rác của nàng cũng nên đổi mới rồi!
Khương Dao thừa dịp hai đứa nhỏ không chú ý mà vào kho hàng một chuyến, chuẩn bị mở chiếc hộp bí ẩn.
Nàng mở thùng rác ra, hôm nay thùng rác có một phần xương sườn, một phần vịt.
Xương sườn kho tàu, vịt nướng khoai tây……
Nghĩ đến những đồ ăn này, Khương Dao đều sắp chảy nước miếng.
Nhưng mà không thể trực tiếp lấy ra được, sẽ khiến cho mọi người nghi ngờ.
Nàng nên đi chợ một chuyến rồi mới lấy ra, người khác cho rằng nàng mua thì sẽ không khiến người hoài nghi.
Căn cứ vào ký ức của nguyên chủ thì ở trấn trên có chợ. Từ nơi này đi trấn trên phải ngồi xe bò hết hai canh giờ, như vậy cả đi cả về thì phải hết cả ngày.
Hôm nay đã muộn rồi, vẫn là để ngày mai thì đi.
Chiều tối, không biết Triệu thị và Khương Tú chạy đi đâu rồi.
Trình lão thái hùng hùng hổ hổ: “Con mụ lười chỉ biết lười nhác! Cơm cũng không làm, muốn lão thái bà đói chết hay sao.”
Mấy ngày trước đây, Khương Dao tự mình phân nhà, khi đó Trình lão thái và Khương Lão Tam đều ném cho Triệu thị.
Triệu thị không dám từ chối, hiện tại dứt khoát giả bệnh mà biến mất, thật ra chính là không muốn nuôi Trình lão thái và Khương Lão Tam.
Trình lão thái cũng hiểu rõ trong lòng nên sắp tức chết rồi.
“Triệu Xuân Nguyệt không trở lại thì vẫn phải ăn cơm” Khương Dao nói.