Chương 6: 

Edit: Tê Tê Team

Biểu cảm mang theo một nụ cười nặng nề, khiến người ta nhìn thấy là cảm thấy rùng rợn.

Hình ảnh của một tên tội phạm thần kinh lập tức hiện lên.

[A a a a a a, tôi sợ quá, Diệp Tang Tang đột nhiên nhìn chằm chằm vào màn hình trước mặt nói, tôi không phòng bị gì đã bị dọa.]

[Đm, thật không vậy! Sao mà nghe giống thật quá vậy?]

[Biểu cảm này thật sự đáng sợ, không chỉ chúng ta, mà ngay cả Vương Thuận cũng bị dọa đến giật mình...]

Bình luận tràn ngập sự hoảng sợ và thảo luận.

Diệp Tang Tang đạp phanh, đột ngột quay người, giữ nguyên biểu cảm phấn khích của mình đối diện với Vương Thuận.

Vương Thuận lùi lại một bước, theo phản xạ nuốt nước bọt, mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Tang Tang: “... Được... Được chứ...”

“Thật à?” Trong mắt Diệp Tang Tang bùng nổ sự phấn khích mãnh liệt, còn có sự ngưỡng mộ đối với Vương Thuận.

Vương Thuận gật đầu.

Hiện tại, từ đáy lòng anh ta tin tưởng, người trước mặt là một người giống như mình.

Thậm chí cô là một người còn biến thái hơn anh ta.

So với việc giết chết Tôn Bân, hợp tác có vẻ tốt hơn.

Diệp Tang Tang nhận được câu trả lời, cúi đầu tìm kiếm cái gì đó.

Trong lòng Vương Thuận căng thẳng, cảnh giác với những động tác nhỏ khác của người trước mặt.

Giây tiếp theo, Diệp Tang Tang cầm một ít tiền lẻ: “Chúng ta đi ăn một bữa đi! Chỉ là giờ này khó tìm chỗ, nếu không tôi nhất định sẽ kết nghĩa anh em với anh.”

Vương Thuận không tin tưởng người trước mặt, lắc đầu theo phản xạ, chỉ tay vào ngôi nhà gạch đỏ mờ mờ dưới màn mưa nói: “Dừng chỗ đó, theo tôi về ở một đêm, tôi sẽ đồng ý dẫn anh cùng phát tài.”

Nhà là sân nhà của mình, cũng vừa lúc xem thử đối phương to gan đến đâu.

Còn về việc gia nhập, vì ánh mắt của đối phương mà Vương Thuận tin rằng anh ta nói thật.

Ánh mắt đó hung ác tàn nhẫn, giống hệt như của Vương Thuận, người bình thường không thể giả vờ được.

Diệp Tang Tang lập tức gật đầu như gà mổ thóc, đạp ga hướng về phía ngôi nhà gạch đỏ.

Đêm mưa lớn, đến con đường tương đối hẻo lánh, hoàn toàn không có ai ra ngoài.

Dừng lại trước nhà, Vương Thuận lấy áo mưa mặc vào rồi xuống xe.

Diệp Tang Tang không có áo mưa, cô đưa tay mở cửa xe, cúi đầu bỏ búa vào túi quần bên trái rộng rãi, cán gỗ lộ ra bị cô đưa tay che lại. Cô đưa tay kia ra, tìm một thứ khác bỏ vào túi bên phải.

Sau khi làm xong những việc này, Diệp Tang Tang bắt đầu từ từ cởi áo khoác trên người. Buộc tay áo thành một nút thòng lọng, buộc dây giày như ban đầu, để dưới mưa cho ướt đẫm.

[Trời ơi, cô ấy thật sự chuẩn bị ra tay.]

[Tôi đang chờ xem cô ấy bị phản kích.]

[Cô ấy quá kiêu ngạo, dám tấn công tên cướp, có thể nói là dũng cảm đáng khen.]

Những người xem livestream trò chơi “Hồ Sơ Tội Phạm”, ngoài một phần người tò mò, phần còn lại đều là những người rất gan dạ.

Họ đã xem thể lực của Diệp Tang Tang, chỉ giết một con gà cũng phải tốn không ít sức lực.

Cho dù cô tấn công bất ngờ, cũng rất khó khăn.

Trừ khi, cô cũng là một tên tội phạm chuyên nghiệp giống như Vương Thuận...

Nhưng làm sao có thể.

Khán giả tranh luận không ngừng, Diệp Tang Tang đã đóng cửa xe, đi về phía Vương Thuận.

Anh ta đang mở cửa, thật khó để tìm thấy lỗ khóa của chiếc khóa treo cũ kỹ và rỉ sét trong một không gian mờ tối.

Vương Thuận đã thử ba lần nhưng vẫn không tìm thấy, chỉ có thể di chuyển cơ thể và cúi đầu, cố gắng dùng ánh sáng từ đèn xe để tìm lỗ khóa mở cửa.

Diễn viên Diệp Tang Tang từng bước tiến lại gần Vương Thuận đang cúi đầu.

Khoảng cách giữa hai người ngày càng rút ngắn, cho đến khi chỉ còn nửa mét.

Đây là khoảng cách rất nguy hiểm, Vương Thuận là một tên cướp có kinh nghiệm, lập tức dấy lên hồi chuông cảnh giác.

Anh ta nhanh chóng đứng dậy, tay đã rút dao ra khỏi người.

Ánh mắt anh ta dừng lại thứ trong tay Diệp Tang Tang, chỉ cần có chút gì không đúng, sẽ là đâm dao trắng vào rút dao đỏ ra.

[A a a a a, cổ bị phát hiện rồi, sắp bị giết rồi!]

[Quả nhiên, kỹ thuật quá kém, chắc chắn đã bị Vương Thuận phát hiện.]

[Lần đầu tiên thấy người đẹp bị giết, không biết có còn cơ hội nào nữa không.]

Bình luận trên màn hình sôi nổi thảo luận, những người nhát gan thậm chí đã bắt đầu che mắt.

Ngay giây tiếp theo, Diệp Tang Tang giả vờ bị dọa, lùi lại hai bước, vội vàng nói: “Đại ca đừng, tôi có đèn pin, tôi chỉ cầm đèn pin thôi!”

Chiếc đèn pin cũ màu bạc xuất hiện trong lòng bàn tay Diệp Tang Tang.

Cô còn tiện tay bật đèn pin, chiếu một chùm sáng vào chiếc khóa treo.

Chiếc áo khoác cô vừa cởi ra, giờ đang che lên đầu, tránh bị mưa ướt.

Mọi thứ có vẻ rất hợp lý.

“Được rồi…” Vương Thuận nhìn chằm chằm vào biểu cảm tự nhiên của Diệp Tang Tang.

Sau khi xác nhận không có gì nguy hiểm, anh ta theo ánh sáng từ đèn pin của đối phương, đặt dao xuống, một tay cầm khóa, một tay cầm chìa khóa để mở khóa.

“Cạch.”

Âm thanh khóa mở vang lên.

Vương Thuận thở phào một hơi.

Ngay trong khoảnh khắc này, chiếc áo ướt nặng đột ngột phủ lên đầu Vương Thuận, tay áo bị kéo chặt lại, siết chặt lấy anh ta.

Vương Thuận còn chưa kịp phản ứng, lùi lại hai bước, theo phản xạ đưa tay kéo chiếc áo ướt trên người.

Khi Vương Thuận nhận ra mình cần phải rút dao trước, một chiếc búa nhỏ nặng như đá đã đập mạnh vào thái dương của anh ta.

Đầu óc Vương Thuận chao đảo, tiếng ong ong lập tức tràn ngập trong đầu.

Cảm giác chóng mặt mạnh mẽ ập đến.

[A a a a a, thật sự ra tay rồi!]

[Thật nham hiểm!!!]

[Quá độc ác, cú ra tay này khiến người ta không kịp trở tay, nếu là tôi thì không thể tránh được!]

Diệp Tang Tang cắn chặt đèn pin, một lần nữa vung búa lên.

Cô đứng quay lưng về phía ánh sáng, một phần biểu cảm bị che khuất, nhưng vẫn có thể mơ hồ thấy sự hài lòng trên khuôn mặt cô.

Diệp Tang Tang không hề hoảng sợ, chỉ có sự phấn khích từ tận đáy lòng, cơ thể cũng hơi run rẩy vì hành động vừa rồi.

Còn đối diện cô, kẻ thực sự tàn ác, không đứng vững vì cú đánh bất ngờ.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play