Edit by Tê Tê Team
Họ vẫn xem Diệp Tang Tang chỉ vì mỗi một lý do vì cô thực sự xinh đẹp.
Xe đi đến đập nước nhà họ Điền, mưa ngày càng lớn, giống như trời đã mở ra một lỗ hổng, bắt đầu mưa như trút nước.
Không ai nói chuyện, bầu không khí trong xe trở nên nhạy cảm.
Khi Diệp Tang Tang rít hơi thuốc cuối cùng, tay cô đã chạm đến cái búa mà tài xế đã chuẩn bị sẵn.
Diệp Tang Tang hạ nửa cửa sổ xe xuống, đưa tay vứt đầu thuốc lá ra ngoài. Cô cảm nhận cái lạnh của nước mưa ùa vào, nói: “Đã nhiều năm rồi không thấy cơn mưa nào lớn như vậy.”
Vương Thuận nhìn tài xế, giọng nói vẫn bình thản: “Đúng vậy, đã nhiều năm rồi không có cơn mưa lớn như thế này.”
Ngoài cửa sổ, đèn đường dần thưa thớt, xe cộ cũng trở nên hiếm hoi hơn.
Năm 2004, Giang Thành vẫn còn nhiều nơi chưa phát triển.
Xây dựng đường phố thành phố không phát triển như vài chục năm sau, Diệp Tang Tang nhìn mặt đường bắt đầu ngập nước, nhưng trong đầu cô lại nghĩ đến chuyện khác.
“Bác tài, tôi vừa nhìn thấy anh có vẻ quen quen...” Vương Thuận dừng lại nói.
Ánh mắt Diệp Tang Tang lóe lên, không trả lời câu nói này.
Còn khoảng mười phút nữa mới đến đập nhà họ Điền, Vương Thuận bắt đầu chủ động trò chuyện, lại đưa cho Diệp Tang Tang một điếu thuốc.
Diệp Tang Tang mỉm cười, tìm đề tài để nói, nhắc đến chuyện vừa rồi: “Có lẽ anh đã từng đi xe của tôi trước đây nên cảm thấy quen? Nếu anh là người ở đập nhà họ Điền, tôi còn biết hai người bạn cùng chạy xe, chúng tôi thường hay tụ tập cùng nhau.”
Vương Thuận “ồ” lên một tiếng, khóe miệng cong lên chứa đựng sự thú vị.
Có vẻ anh ta như rất thích trò chuyện với con mồi trước khi giết, bắt đầu nói về một số chuyện của bản thân.
Vương Thuận thật sự sống ở đập nhà họ Điền, nhưng anh ta là người mới chuyển đến.
Trước đó, anh ta sống ở Lâm Thành, sau khi xảy ra một số chuyện mới đến Giang Thành.
Diệp Tang Tang lộ vẻ ngạc nhiên, bắt đầu nói mình cũng là người Lâm Thành, không biết Vương Thuận là người ở nơi nào Lâm Thành.
Cả hai bắt đầu trò chuyện qua lại mỗi người một câu.
[Nói thật thì Diệp Tang Tang như vậy thật không ổn, lúc này còn chưa nghĩ ra cách phản công sao?]
[Sắp đến đập nhà họ Điền rồi, bớt nói lại để tích lũy dũng khí đi!]
[Nói luyên thuyên một tràng dài, nhìn thực sự không thú vị chút nào.]
Bảng bình luận lại bắt đầu một vòng châm biếm mới, có một số người thấy cuộc trò chuyện và hình ảnh lái xe không có gì hấp dẫn nên đã rời khỏi phòng phát sóng.
Còn cuộc trò chuyện vẫn tiếp tục.
“Cô cũng là người Lâm Thành? Thật trùng hợp…” Vương Thuận tò mò, ánh mắt không hơi cảnh giác nào.
Chủ yếu vì Diệp Tang Tang chỉ là một tài xế bình thường đứng ven đường, anh ta đã quá quen thuộc với việc gây án.
Hơn nữa, Vương Thuận khỏe mạnh, đối phương hoàn toàn không có khả năng thoát khỏi sự kiểm soát của anh ta.
Vương Thuận cũng vui vẻ trò chuyện, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới biển.
Chủ đề dần hướng đến cái chết, Diệp Tang Tang rất hào phóng kể về những hình ảnh người chết mà cô đã chứng kiến. Đã qua hai năm siết chặt đầu thế kỷ 21, một số băng nhóm bắt đầu nổi lên, những câu chuyện như vậy thật không đếm xuể.
Vương Thuận cũng theo câu chuyện của cô, nói về một số vụ án, chỉ nói là mình tình cờ biết được.
Trò chuyện là cách dễ dàng nhất để khiến con người cảm thấy thoải mái, thậm chí Vương Thuận còn nói về các chi tiết.
Diệp Tang Tang lặng lẽ lắng nghe, trong đầu nhớ lại thông tin của tài xế.
Tài xế ba mươi bốn tuổi, khuôn mặt mang vài phần sương gió, tên là Tôn Bân.
Còn lại là phương pháp giết người, công cụ giết chết Vương Thuận, địa điểm và khả năng xảy ra tranh chấp.
Hoàn thành phó bản một cách hoàn hảo, tức là tái hiện phương pháp giết người, và không để ai biết là Tôn Bân gây án, không để cảnh sát tìm ra mình, y như trong thực tế.
Trong bức ảnh, Tôn Bân giết chết Vương Thuận bằng cách dùng cái búa đã chuẩn bị sẵn, sau khi đánh ngất đối phương lại hăng say đập nát đầu đối phương. Anh ta đập đến mức mặt mũi Vương Thuận không còn hình dạng, dọn dẹp hiện trường rồi vứt xác ở một bãi cỏ hoang vu tại đập nhà họ Điền trước khi lái xe rời đi.
Để đạt được trình độ như vậy, đối với cô hơi khó khăn.
Diệp Tang Tang nghĩ về bức ảnh vừa thấy, nhìn người có vẻ rất giản dị qua gương chiếu hậu. Ánh mắt cô nhìn lướt qua cửa sổ, đánh giá xem hiện tại đã đến đâu.
Một lòng hai việc, cô hơi nghiêng đầu trả lời: “Đại ca thấy nhiều hiểu rộng, tôi chỉ biết sơ sơ về những vụ án đó, nhìn anh là biết làm những việc lớn mới biết rõ đến vậy.”
“Anh không làm nổi nghề tôi kiếm tiền đâu.” Vương Thuận nói với ý nghĩa sâu xa.
Diệp Tang Tang tiếp tục lái xe, miệng nói: “Tôi là người rất chịu khó, lại còn dũng cảm nữa, đại ca có thể dẫn dắt tôi một chút không? Tôi nhất định sẽ theo đại ca.”
“Tôi đã từng giết người!”
Năm chữ này vừa thốt ra, bầu không khí trong xe taxi lập tức đột ngột thay đổi.
Vương Thuận từ từ đưa tay vào bên trong áo khoác, ánh mắt lạnh lẽo và nguy hiểm nhìn chằm chằm vào người trước mặt, sẵn sàng rút tay ra cắt cổ đối phương bất cứ lúc nào.
Có vẻ như cảm nhận được sự thay đổi của bầu không khí, Diệp Tang Tang vội vàng nói: “Tôi biết đại ca không phải là người bình thường, tôi chỉ muốn theo đại ca kiếm bát cơm.”
Cô nói với giọng rất chân thành, như thể thật lòng muốn hòa nhập vào đội ngũ của Vương Thuận.
“Anh không sợ tôi giết anh sao?” Vương Thuận nói với giọng lạnh lẽo.
Diệp Tang Tang vội vàng thể hiện lòng trung thành: “Tôi rất ngưỡng mộ đại ca, hơn nữa đại ca thấy tôi cũng không có tiền, tôi thật sự muốn theo đại ca làm việc lớn!”
[??? Trà trộn vào đội ngũ cướp?]
[Có phải cô ấy muốn tìm cơ hội phản công không? Nhưng trà trộn vào được có lợi ích gì, đạt được kết quả tốt không dễ đâu?]
[Có thể cô ấy chỉ đơn thuần muốn cầu xin tha mạng thôi, tôi đã nói rồi, loại người này rất nhát gan.]
Bình luận thảo luận sôi nổi.
Vương Thuận bên này nhận ra, đối phương thực sự biết mình không phải là người tốt, muốn theo mình “làm việc lớn”.
Sự việc hơi vượt khỏi tầm kiểm soát của anh ta, nhưng anh ta đã đơn độc nhiều tháng, thực sự muốn có đồng bọn gia nhập.
Đối phương còn có xe, nhiều việc sẽ thuận tiện hơn.
Vương Thuận đảo mắt liên tục, vẫn đang suy nghĩ xem có nên đồng ý với đối phương hay không.
“Tôi từng giết người, một cô bé rất xinh đẹp, khi giết cô ấy còn nắm quần tôi cầu xin nữa… Cảnh sát vẫn đang tìm tôi, nếu không tôi cũng không đến Giang Thành kiếm sống.” Giọng Diệp Tang Tang trở nên hoài niệm, ánh mắt ẩn chứa khát khao vô hạn, cơ thể nhẹ nhàng run rẩy vì kích động.