Sáng sớm.

Ánh nắng ban mai chiếu rọi vào trong phòng.

Trần Mục từ từ mở hai mắt ra, tối hôm qua thức đêm tu luyện, nhưng sáng ra lại không những không mệt mỏi, ngược lại tinh thần còn cảm thấy sảng khoái, trong cơ thể cảm thấy ấm áp, toàn thân tràn ngập lực lượng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn sáng bóng, hai con ngươi càng có thần hơn, ngũ giác (tai, mắt, mũi ...) được đề cao một cách rõ ràng, có thể cảm nhận được những chuyển động nhỏ bé xung quanh.

Trong cơ thể hắn kinh mạch được đả thông không ít, ban đầu có một số kinh mạch đả thông dễ dàng, có một số kinh mạch thì lại cần lượng lớn linh khí tới trùng kích.

Ký chủ: Trần Mục.

Cảnh giới: Kiếm Đồ tam phẩm trung kỳ.

Giá trị đánh dấu: 201.

Nhiệm vụ: Không.

"Kiếm Đồ tam phẩm trung kỳ!" Trần Mục giật mình, chiều hôm qua mới bắt đầu tu luyện, khoảng thời gian tu luyện là nửa ngày vậy mà liên tục phá tam phẩm, tốc độ thật kinh người.

Chuyện này nếu như nói ra thì ai sẽ tin?

Trần Mục không thể không suy nghĩ, trầm giọng nói: "Chắc chắn có liên quan tới thể chất đặc thù của ta."

Bá Đạo Kiếm thể nghe thôi đã cảm thấy rất lợi hại rồi, tuy nhiên tới bây giờ còn chưa rõ nó có thể làm được cái gì.

Trần Mục lấy ngọc bội trắng như tuyết trong ngực ra, miếng ngọc bội này vào đông thì ấm tới hè thì mát, đêm qua trong lúc tu luyện, hắn cảm thấy ngọc bội này như đang hỗ trợ hắn hấp thu linh khí.

"Xem ra ngọc bội này còn có thể trợ giúp cho việc tu luyện." Trần Mục thu hồi ngọc bội, khóe miệng mang theo ý cười, vị hôn thê chắc là có hảo cảm đối với mình, không phải vậy thì sẽ không tặng loại lễ vật này.

Trần Mục thật không nghĩ tới việc phải dựa vào Khương Phục Tiên, hắn lập chí cần phải dựa vào sự cố gắng của mình để mà cường đại lên.

Trần Mục đi tới phòng lớn để ăn cơm, nha hoàn đều đã chuẩn bị kỹ càng sớm một chút, lượng cơm hắn ăn hôm nay hơn ngày thường tới mấy lần, Đường Uyển nhìn vào trong mắt.

Trên mặt Đường Uyển nở nụ cười hiền lành, dịu dàng nói: "Mục nhi, ăn no chưa?"

"Mẫu thân, ta đã no rồi."

"Ngươi chính là đang ở vào độ tuổi lớn, sau này mẹ sẽ bảo nha hoàn chuẩn bị nhiều đồ ăn ngon hơn cho ngươi."

Trần Mục cười gật đầu, giọng nói như trẻ đang bập bẹ nói: "Cảm ơn mẫu thân, ta đi tìm nhị ca luyện kiếm."

"Đi chơi đi."

Đường Uyển mỉm cười nói.

Nàng ta còn tưởng rằng Trần Mục là đi chơi.

Thầm nghĩ chờ Trần Nghiêm áp tiêu trở về phải thương lượng chuyện này với hắn, nói không chừng Trần Mục thật sự có thiên phú, có thể tu hành từ sớm.

Nắng gắt mới lên.

Trong khoảng trống của đình viện, Trần Hạo uốn nắn tư thế cầm kiếm của Trần Mục, diễn luyện kiếm chiêu cơ sở cho hắn.

Trần Mục quan sát rất cẩn thận, không dùng bao nhiêu thời gian đã nắm giữ hoàn toàn, hắn cầm kiếm rất ổn, xuất kiếm thậm chí còn rất có lực.

"Lợi hại a, tam đệ, mới nửa ngày mà đã học ra dáng, trước đây ta thế nhưng là phải khổ luyện tới hơn nửa năm." Trần Hạo giơ ngón tay cái lên đối với Trần Mục.

Trần Mục không có kiêu ngạo, khiêm tốn nói: "Đều là nhị ca dạy giỏi."

Kiếm Đồ tam phẩm còn chưa cách nào sử dụng linh khí, sau khi đột phá Kiếm Đồ tam phẩm tới tứ phẩm thì mới có thể sử dụng linh khí tới cường hóa thân thể, sau khi đột phá Kiếm Đồ lục phẩm thì có thể sử dụng linh khí tới cường hóa binh khí trong tay, cường giả Kiếm Sư trở lên thì mới có thể làm tới phóng linh khí ra ngoài.

Hôm nay Trần Hi sẽ đi Hành Châu võ viện.

Mấy ngày nay nàng ta ở nhà nghỉ ngơi, bây giờ chuẩn bị về võ viện để tiếp tục tu hành.

Sự khác biệt lớn nhất giữ võ viện và tông môn chính là, võ viện thì cần tự mình bỏ tiền ra thì mới có thể đi vào, tông môn thì sẽ cấp linh thạch cho đệ tử trong tông môn.

Sự khác biệt giữa hai bên là có thể nhìn ra được.

Bọn họ thân ở Đại Yên vương triều, tông môn gần nhất chính là Huyền Kiếm tông, hơn nữa tiêu chuẩn muốn thấp hơn rất nhiều so với những tông môn khác.

Trần Hi có thiên phú bình thường, không thể thông qua khảo hạch nhập môn của Huyền Kiếm tông, Trần gia chỉ có thể bỏ ra nhiều tiền đưa nàng ta tới Hành Châu võ viện để tiếp tục bồi dưỡng.

Trần Hạo và Trần Mục nghe nói đại tỷ sắp đi, hai huynh đệ quyết định đưa nàng ta tới dịch trạm đón xe.

Hai bên đường của Hắc Thạch thành đều là bán hàng rong, Trần Hi tiện đường mua kẹo hồ lô cho Trần Mục.

Trước khi đi, Trần Hi dặn dò: "Tiểu Hạo, ngươi là ca ca, ở nhà phải chiếu cố tiểu Mục cho thật tốt."

"Tỷ, ngươi yên tâm đi." Trần Hạo ôm bả vai Trần Mục, trên mặt nở nụ cười thật thà.

Trần Mục vẫy vẫy tay với Trần Hi, giọng nói như trẻ đang tập nói: "Đại tỷ, chờ ngươi về nhà ăn tết."

"Được, ăn tết gặp lại." Trần Hi vẻ mặt không nỡ mà phất tay, nàng ta lần này đi Hành Châu võ viện, chỉ có thể chờ đợi tới thời điểm ăn tết thì mới có thời gian về nhà.

Sau khi tiễn đại tỷ rời đi.

Hai huynh đệ trở về Trần gia tiếp tục tu luyện.

Trong đình viện, những ngày qua đều có thể nhìn thấy bóng dáng luyện kiếm của Trần Hạo và Trần Mục.

Từ Yến mẫu thân của Trần Hạo thường xuyên tới nhà của Đường Uyển để nói chuyện phiếm, nàng ta trêu ghẹo nói: "Uyển nhi, ta thấy tiểu Mục nhà ngươi sau này không đơn giản, tuổi còn nhỏ đã cầm kiếm rất ra dáng."

Đường Uyển che miệng mỉm cười nói: "Khả năng hắn thật có thiên phú đi."

Nàng ta mới đầu cho rằng Trần Mục chỉ là đang chơi, không nghĩ tới thật đang luyện kiếm một cách nghiêm túc.

Từ Yến có chút lo lắng, "Không biết Hạo nhi nhà ta có thể tiến vào Huyền Kiếm tông được hay không, gần đây hắn còn cố gắng hơn so với trước kia, hy vọng sẽ có hồi báo."

"Đại tẩu, tiểu Hạo chắc chắn có thể tiến vào Huyền Kiếm tông, đại tẩu cứ yên tâm đi, sự cố gắng của đứa bé kia thì chúng ta rõ như ban ngày." Đường Uyển an ủi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play