Thấy Ôn Chỉ Văn vẫn không có phản ứng gì, Bạch Xảo Xảo liền lôi kéo Vu Cẩn nhanh chóng đi về phía trước, ném Ôn Chỉ Văn lại.

Vu Cẩn không hề có cảm giác, vẫn như cũ nghiêm túc giải đáp vấn đề cho Bạch Xảo Xảo.

Nhưng mà Bạch Xảo Xảo quá ngu ngốc, mỗi lần cô đều phải giải thích vài lần rồi mà vẫn phải hỏi lại cô là có ý gì.

"Hay là cậu bỏ môn học này đi, môn này không thích hợp với cậu". Vu Cẩn thành thật mà kiến nghị.

Bạch Xảo Xảo: "..."

Vu Cẩn nói xong câu này, liền không muốn lại trả lời vấn đề của Bạch Xảo Xảo nữa.

Nhìn xung quanh cô mới phát hiện bọn họ đã đi tới một nơi xa lạ, hơn nữa bên người còn không có bóng dáng của Ôn Chỉ Văn!

Vu Cẩn luống cuống, hỏi: "Chị dâu của tớ đâu rồi?"

Tuy rằng ấn tượng của cô đối với Ôn Chỉ Văn không tốt, nhưng cũng sẽ không có ý xấu ném chị dâu ở đầu đường mặc kệ, nếu như xảy ra chuyện gì... "Vừa rồi tớ vẫn luôn nói chuyện với cậu nên cũng không chú ý." Bạch Xảo Xảo xin lỗi, lại suy đoán: "Có phải tự chị dâu cậu đi tới nơi khác rồi hay không?"

"Hình như chị ấy không hề biết tiếng Anh, một mình chị ấy có thể đi đâu được chứ?" Vu Cẩn sốt ruột: "Không được, tớ phải quay lại tìm".

Nói xong, Vu Cẩn liền nhanh chóng đi ngược lại.

Bạch Xảo Xảo đuổi theo: "Tiểu Cẩn, chờ tớ với!"

Bạch Xảo Xảo nhớ rõ đường đi tới, nhưng mà cô ta không muốn Vu Cẩn nhanh chóng tìm được Ôn Chỉ Văn nên lúc trở về liền cố ý chỉ phương hướng sai mấy lần.

Cô ta không muốn Vu Cẩn nhanh chóng tìm được Ôn Chỉ Văn, tốt nhất là lại muộn thêm một chút mới tốt, sau đó làm chuyện này ầm ĩ tới chỗ của Vu Hoài Ngạn!

Vu Cẩn vẫn luôn không tìm thấy Ôn Chỉ Văn, khóe miệng đều sắp nôn nóng tới sủi bọt.

*

Bên kia, Ôn Chỉ Văn gặp một ít trạng huống.

Động tác Bạch Xảo Xảo lôi kéo Vu Cẩn muốn bỏ lại cô, Ôn Chỉ Văn đương nhiên có nhin thay.

Dù sao đi cùng hai người này cũng không thú vị, Ôn Chỉ Văn dứt khoát thuận thế mà làm, đi dạo một mình.

Cô đang cầm camera chuẩn bị chụp một bức tường văn hóa thì bả vai đột nhiên bị người đụng phải một chút, sau đó đối phương dùng tiếng Anh nói một câu "sorry".

Ôn Chỉ Văn kiểm tra ảnh chụp bị vặn vẹo, không hề nâng đầu lên liền dùng tiếng Anh trả lời là không sao.

Nhưng người này lại không đi, mà nhìn chằm chằm Ôn Chỉ Văn một lúc, mới mở miệng hỏi "Người Hoa Quốc?"

Lúc này Ôn Chỉ Văn mới ngẩng đầu lên, phát hiện đứng ở trước mặt mình chính là một người đàn ông Hoa Quốc trẻ tuổi.

Người đàn ông này lớn lên cũng không tệ lắm, ăn mặc cũng rất thời thượng, chỉ là một đôi mắt kia làm cô có cảm giác không thích.

Địch Lãng đã sớm chú ý tới Ôn Chỉ Văn, tóc đen da trắng, một gương mặt Châu Á cực kỳ xinh đẹp, liền xinh xắn mà đứng ở đầu đường San Francisco, quả thực là rất kinh diễm, làm người đã gặp qua là không quên được.

Nhìn cách ăn mặc và chiếc camera xa Xi trên tay cô, làm Địch Lãng xác định đây là một nữ nhân xinh đẹp có tiền.

Cho nên Địch Lãng cố ý đi qua đâm một cái vào bả vai cô để thuận tiện bắt đầu đến gần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play