Đơn giản là có thể có một chuyến đi chơi miễn phí, hơn nữa vẫn luôn nghe được Vu Cẩn nhắc tới người anh trai ưu tú của mình nên mới bị gợi lên lòng hiếu kỳ, muốn đi xem thử xem có phải thật sự ưu tú như lời Vu Cẩn nói hay không.

Nhưng Bạch Xảo Xảo không ngờ Vu Cẩn thật sự không khuếch đại một chút nào.

Nhìn thấy Vu Hoài Ngạn, Bạch Xảo Xảo đúng là thấy ngỡ ngàng.

Sau khi phục hồi lại tinh thần từ diện mạo thì Bạch Xảo Xảo cũng chú ý tới Ôn Chỉ Văn và cách ăn mặc của cô.

Cô ta nhanh chóng nhận ra cô ta từng nhìn thấy cái váy kia ở một cửa hàng xa xỉ, cô ta căn bản không mua nổi, thế mà lại bị Ôn Chỉ Văn tùy ý mà mặc ở trên người như vậy.

Bạch Xảo Xảo ý thức được, có thể Vu gia còn giàu có hơn cả tưởng tượng của cô ta.

Tuy rằng Bạch Xảo Xảo cũng lưu học ở nước Mỹ, nhưng trường học của cô ta chẳng ra gì, ngày thường ở trên việc học cũng cực kỳ cố hết sức.

Nếu tới nước Mỹ rồi thì Bạch Xảo Xảo cũng không tính toán lại đi trở về, cô ta phải nghĩ cách ở lại đây.

Lúc này phần lớn lưu học sinh đều rất nghèo, ngoài đi học thì đều bận rộn đi làm việc vặt ở các nơi để kiếm tiền học phí và tiền ăn.

Nhưng cũng có người có điều kiện tốt, ví dụ như Vu Cẩn.

Trang điểm xong, Bạch Xảo Xảo hỏi Vu Cẩn: "Chúng ta đi tìm anh trai với chị dâu của cậu ăn sáng đi?"

" A, anh trai tớ không đi cùng chúng ta, còn chị dâu tớ thì muốn ngủ thêm một lúc nữa" Vu Cẩn nói.

"Anh trai cậu không đi cùng chúng ta à?" Bạch Xảo Xảo nhìn về phía Vu Cẩn.

"Nếu không thì cậu cảm thấy anh trai tớ gọi chúng ta tới đây làm cái gì?" Vu Cẩn nhìn Bạch Xảo Xảo một cách kỳ lạ.

"A, vậy sao". Bạch Xảo Xảo có chút thất vọng, vậy thì cô ta trang điểm không phải là lãng phí sao?

*

Vu Cẩn và Bạch Xảo Xảo chờ Ôn Chỉ Văn dậy để cùng ăn bữa sáng.

Không nghĩ tới lân chờ này lại kéo dài vài tiếng đồng hồ.

Mắt thấy kim đồng hồ đều sắp chỉ đến 11 giờ, Ôn Chỉ Văn còn không có dấu hiệu muốn dậy, liền tính là Vu Cẩn cũng có chút ngồi không yên.

Người phụ nữ kia có chuyện gì vậy? Giỏi ngủ như vậy?

Bạch Xảo Xảo ý thức được đây là một cơ hội tốt, vì thế giữ chặt cánh tay Vu Cẩn, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Cẩn, có phải chị dâu cậu có ý kiến gì đối với cậu không?"

Vu Cẩn không phản ứng lại đây: "Có sao?"

"Vậy thì có thể là tớ suy nghĩ nhiều rồi". Bạch Xảo Xảo tự cảm thấy nói lỡ: "Nhưng mà làm chị dâu mà lại bắt cậu chờ đợi như vậy thì đúng là có chút không lễ phép".

Vu Cẩn ngẫm nghĩ, gật đầu: "ừ".

Bạch Xảo Xảo muốn chờ Vu Cẩn tiếp tục hỏi, sau đó chính mình lại thuận thế nói tiếp.

Không nghĩ tới Vu Cẩn ngậm miệng, không hề có ý muốn nói gì nữa cả.

Bạch Xảo Xảo: "..."

Có đôi khi nói chuyện với Vu Cẩn chính là mệt mỏi như vậy đấy!

Bạch Xảo Xảo đành phải tiếp tục mở miệng: "Tiểu Cẩn, có một chuyện tớ vẫn luôn không biết có nên nói với cậu hay không".

Bạch Xảo Xảo biết Vu Cẩn không có tính tò mò, với câu nói vừa rồi của cô ta thì có khả năng lớn là Vu Cẩn sẽ trả lời lại một câu là "Vậy thì cậu đừng nói”.

Cho nên cô ta trực tiếp ngăn chặn khả năng này, không cho Vu Cẩn có cơ hội trả lời: "Nhưng tớ ngẫm lại thì quyết định vẫn nên nói cho cậu biết".

Vu Cẩn thật sự không có hứng thú gì nhưng vẫn là gật đầu: "Ừ, cậu nói đi".

"Cậu đã từng nghe từ leo lên người giàu có chưa?" Bạch Xảo Xảo hỏi.

Vu Cẩn lắc đầu.

"Tớ cũng là vê nước mới từng nghe người ta nói, leo lên người giàu có chính là mộ số nữ hài tuổi trẻ xinh đẹp dùng hết các loại thủ đoạn một lòng muốn ga cho kẻ có tiền". Bạch Xảo Xảo giải thích: "Hiện tại hình như trong nước có nhiều kẻ có tiền hơn, nữ hài như vậy cũng xuất hiện ngày càng nhiều”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play