Bởi vì có cái gọi là ngày suy nghĩ đêm nằm mơ.

Sau khi chìm vào giấc ngủ Ôn Chỉ Văn đã nằm mơ.

Trong mơ cô thấy mình bước vào một tiệm spa ở đảo Phổ Cát của Thái Lan.

Nhân viên của spa mỉm cười đứng trước mặt cô, nói bằng tiếng Trung: "Cô Ôn, mời cô lựa chọn kỹ thuật viên xoa bóp cho mình!"

Ôn Chỉ Văn thuận tiện nhìn sang thì thấy một hàng các kỹ thuật viên nam chân dài đứng trước mặt mình, tỷ lệ dáng người còn chuẩn hơn cả người mẫu nam.

Ôn Chỉ Văn nhìn họ bằng ánh mắt tán thưởng, sau đó đột nhiên phát hiện có một kỹ thuật viên nam trong số đó vẫn một mực đứng xoay lưng về phía cô, nhìn từ dáng lưng có thể thấy được người này có lẽ còn đẹp trai hơn nữa.

"Anh, quay lại cho tôi xem thử!" Ôn Chỉ Văn bước lên phía trước.

Kỹ thuật viên này không hề nhúc nhích.

Ôn Chỉ Văn không vui. Kythuat vien nay sao the nhi?

Sao lại không hề có chút tinh thần phục vụ thế này?

Hừ! Đàn ông!

Chẳng qua cũng chỉ là chút thủ đoạn muốn thu hút sự chú ý của cô mà thôi. Cô sẽ không dễ dàng mắc câu anh ta như thết

Một giây sau đó, Ôn Chỉ Văn đã quay đầu lại nói với nhân viên phục vụ: "Tôi muốn anh ta

Nhân viên phục vụ mỉm cười: "Vâng, cô Ôn. Kỹ thuật viên Vu, mời anh quay lại đây!"

Ôn Chỉ Văn tràn đầy mong đợi nhìn sang, thế nhưng cô không ngờ xuất hiện trước mặt mình là là gương mặt của Vu Hoài Ngạn.

Kỹ thuật viên nam này mỉm cười bằng gương mặt của Vu Hoài Ngạn, mở miệng nói: "Cô gái, là anh đây! Hài lòng không?”

Detl

Ôn Chỉ Văn lập tức tỉnh dậy.

Giấc mơ này là cái quái gì thế? Đặc biệt là nụ cười kia của Vu Hoài Ngạn, có tính công kích quá mạnh.

Ôn Chỉ Văn sợ sệt sờ tay lên lồng ngực mình, cô cảm thấy giấc mơ này con mẹ nó quá xúi quẩy.

Thời gian lúc này vẫn còn sớm, vẫn còn một lúc nữa mặt trời mới mọc, bên ngoài, bau trời vẫn còn là một màu xanh nhạt.

Vu Hoài Ngạn ngủ một bên khác lại không thấy bóng dáng đâu.

Ôn Chỉ Văn phải quay đầu mới nhìn thấy anh.

Vu Hoài Ngạn đang đứng trước tủ quần áo, đưa lưng về phía Ôn Chỉ Văn, khi nghe thấy tiếng động từ giường bên cạnh, anh mới quay đầu lại nhìn: "Tỉnh rồi?"

Ôn Chỉ Văn lên tiếng, giọng nói cô hơi khàn.

Vu Hoài Ngạn đưa tay nhìn đồng hồ: "Em có thời gian năm tiếng để thu dọn hành lý."

Vốn dĩ anh còn muốn để cô ngủ thêm một lúc, chờ đến lúc gân đến giờ đi thì gọi cô thức dậy.

Không nghĩ đến cô lại tự mình thức dậy trước.

Sau khi Ôn Chỉ Văn nghe rõ lời nói vừa rồi của Vu Hoài Ngạn thì não của cô giống như sắp vỡ tung ra.

Anh vừa mới nói gì nhỉ? Thu xếp hành lý? Làm sao anh biết mình phải thu xếp hành lý?

Đệt! Le nào Vu Hoài Ngạn đã phát hiện mình đã đăng ký vào đoàn du lịch đến Sing Mã Thái trong mười ngày?

Không thể nào!

Cô nhớ lúc đó chính mình đã giấu hóa đơn rất cẩn thận, cô đã nhét vào chỗ sâu nhất trong tủ quần áo, nếu không tìm kỹ chắc chắn sẽ không thấy.

Khoan đã...

Tủ quần áo!

Đột nhiên Ôn Chỉ Văn mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào hai cánh tủ quần áo đã được mở toang phía sau Vu Hoài Ngạn...

Ôn Chỉ Văn: Ông trời thật sự muốn diệt cô rồi!

Người đàn ông Vu Hoài Ngạn này không có chuyện gì làm nên mới lục tủ quần áo của cô sao?

Không sao cải! Đại trượng phu co được giãn được.

Tuy cô cũng chẳng phải đại trượng phu gì cả nhưng cô hiểu được kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.

Ôn Chỉ Văn cúi đầu, vội vàng bày ra dáng vẻ ngượng ngùng, không nói hai lời cô lập tức xin lỗi: "Ông xã, em sai rồi."

Vu Hoài Ngạn nghe không hiểu gì: "Cái gì?"

Ôn Chỉ Văn lặng lẽ giương mắt nhìn anh, nhưng sau đó cô phát hiện hình như có gì đó không đúng.

Biểu cảm hiện tại của Vu Hoài Ngạn chỉ có ngạc nhiên mà không có tức giận, không giống như anh phát hiện cô thừa dịp mình xuất ngoại đi công tác thì một mình chạy ra nước ngoài thoải mái vui chơi.

Chẳng lẽ anh còn chưa biết?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play