Vu Hoài Ngạn cũng không phải người đàn ông keo kiệt gì, vợ anh thích tiêu tiền vậy thì tiêu đi.
Chỉ cần không quá phận, anh sẽ không có ý kiến gì.
Vì thế Vu Hoài Ngạn sờ đỉnh đầu của Ôn Chỉ Văn, cười nói: “Thích tiêu tiền vậy thì tiêu đi, trong nhà cũng không thiếu chút tiền ấy.”
“Em đã biết mật mã của két sắt, tiều mặt bên trong đều có thể dùng.”
Lúc này, phương thức chi trả chủ yếu vẫn là tiền mặt, tuy rằng hầu hết tiền mặt của Vu Hoài Ngạn đều ở trong ngân hàng, nhưng anh vẫn thói quen để ở nhà hơn vạn khối tiền mặt, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào xảy ra.
Vu Hoài Ngạn nghĩ ngợi, cảm thấy hẳn là tiền mặt trong két sắt cũng đủ để Ôn Chỉ Văn tiêu dùng.
Trong nháy mắt Ôn Chỉ Văn liền thấy cảm động.
Chủ yếu là một người đàn ông đẹp trai như vậy, lại thâm tình chân thành mà nhìn cô nói, có thể tùy ý tiêu tiền, thật sự rất khó để không động tâm đó!
Vậy nên trong nháy mắt, trong đầu của Ôn Chỉ Văn vô cùng tự luyến!
Nhưng thực nhanh sau đó, đầu óc của cô liền thanh tỉnh lại.
Hai người kết hôn mới mấy ngày chứ? Muốn nói Vu Hoài Ngạn đột nhiên liền yêu cô sao? Nghĩ cũng biết không có khả năng!
So sánh với phía sau, Ôn Chỉ Văn càng nguyện ý tin tưởng, đây là do Vu Hoài Ngạn là một người có trách nhiệm, anh chỉ là đang làm tròn trách nhiệm của mình mà thôi.
Dù sao ở trong tiểu thuyết nguyên tác, Vu Hoài Ngạn cũng không có hạn chế việc nguyên chủ tiêu tiền!
Lại đi theo đó mà liên tưởng đến kết cục của nguyên chủ trong tiểu thuyết, Ôn Chỉ Văn liền càng thêm thanh tỉnh.
Lây dính được chút tình yêu, tình yêu sẽ trở thành bất hạnh, rời xa tình yêu sẽ bảo vệ được bình an của bản thân!
Thật ra Ôn Chỉ Văn là một người sống rất thông suốt.
Cô cũng không muốn để bản thân phải chịu ấm ức.
>
>
Hiện tại, Ôn Chỉ Văn nguyện ý duy trì quan hệ giữa hai người, đương nhiên cũng có suy tính của chính mình.
Một là bởi vì thời điểm cô xuyên tới, hai người cũng đã kết hôn, sau khi cân nhắc, tùy tiện ly hôn cũng không phải là một sự lựa chọn hoàn hảo, không bằng tạm thời duy trì nguyên trạng.
Thứ hai là Vu Hoài Ngạn là một người đàn ông không tệ lắm.
Kiếp trước, Ôn Chỉ Văn độc thân hai mươi mấy năm, trừ việc tìm không thấy người thích hợp, nguyên nhân lớn nhất ở chỗ cô là một người nhan khống.
Cũng mất công Vu Hoài Ngạn lớn lên đẹp trai, đặc biệt phù hợp với thẩm mỹ của cô.
Nếu Vu Hoài Ngạn là tên xấu xí, dù cho anh có mang toàn bộ tiền của mình đưa cho cô thì cô cũng muốn ly hôn!
Lại thêm chồng cô là một người vừa đẹp trai vừa có tiền, quả thực khiến Ôn Chỉ Văn hài lòng không thôi.
Nếu không có tình huống đặc thù , Ôn Chỉ Văn cảm thấy cùng Vu Hoài Ngạn sông với nhau cả đời cũng không tệ lắm.
Dù cho có xảy ra tình huống đặc thù thì cô cũng cần phải phân tích kỹ càng mới đưa ra quyết định.
Nếu như rơi vào tình huống Vu Hoài Ngạn đột nhiên tìm được chân ái của mình, muốn ly hôn với cô để cưới chân ái về nhà, đương nhiên Ôn Chỉ Văn sẽ lựa chọn chia tay với anh.
Đừng nói, dựa theo nhân thiết của Vu Hoài Ngạn, Ôn Chỉ Văn cảm thấy trường hợp này rất có khả năng xảy ra......
Hoặc là càng về sau anh càng có tiền, ở bên ngoài tìm tiểu tam tiểu tứ thì sao?
Ôn Chỉ Văn nghĩ ngợi, chỉ cần anh không hề chạm vào cô, không đưa người tới trước mặt cô, hơn nữa đúng hạn cho cô tiền tiêu, cô cũng không phải không thể nhẫn, dù sao cô không có tình cảm gì với anh.
Nhưng những chuyện này để sau hẵng nói, hiện tại không ai nói trước được điều gì.
Hiện tại quan hệ của hai người còn chưa có tan vỡ, Ôn Chỉ Văn vẫn muốn duy trì tình cảm giả dối.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT