Cả quá trình mang thai của Ôn Chỉ Văn vẫn luôn khá thuận lợi.
Bảo bối trong bụng khỏe mạnh mà trưởng thành, cũng không gây ầm ï cho Ôn Chỉ Văn chút nào.
Ngay cả Tạ Thục Anh cũng nhịn không được cười nói: "Đứa bé này rất thương mẹ".
Tuy là như thế, nhưng bởi vì là lần đầu mang thai nên Ôn Chỉ Văn vẫn không thể tránh khỏi có chút cẩn thận, cố gắng tránh các loại ngoài ý muốn.
Tin tức mang thai của Ôn Chỉ Văn cũng không có gì phải giấu cả, rất nhanh người thân và bạn bè của họ đều đã biết chuyện này.
Trong đó người có biểu hiện vui mừng nhất lại chính là Vu Cẩn.
Nhưng cũng có thể hiểu được, dù sao từ rất sớm Vu Cẩn đã hỏi tới lúc nào Ôn Chỉ Văn mới sinh một đứa cháu trai hoặc một đứa cháu gái cho mình.
Hiện tại rốt cuộc cũng có, ngày hôm sau Vu Cẩn liền cầm theo bao lớn bao nhỏ tới cửa. Ôn Chỉ Văn nhìn một đống đồ vật kia, có chút bị kinh sợ.
"Em định dọn tới đây ở luôn hả?" Ôn Chỉ Văn hỏi.
Vu Cẩn hơi ngượng ngùng, nhưng ngẫm nghĩ một chút lại trả lời rất nghiêm túc: "Cũng không phải không được".
Vu Hoài Ngạn đổ nước cho Ôn Chỉ Văn xong đi ra vừa lúc nghe được lời này, nhàn nhạt mà nói câu: "Xem ra công việc của em rất nhàn".
Vu Cẩn không nghe hiểu ý ngoài lời của anh trai mình, có nề nếp mà trả lời: "Cũng bình thường, không quá khó khăn.
Sau khi Vu Cẩn tốt nghiệp về nước liền trực tiếp vào công ty của Vu Hoài Ngạn làm, hiện tại phụ trách mảng nghiên cứu kỹ thuật mới.
Vậy nên mới có câu hỏi vừa rồi của Vu Hoài Ngạn.
Vu Cẩn cảm thấy đề nghị dọn tới đây ở rất không tồi, vì thế nhắc lại cái đề tài này: "Hay là em chuyển tới đây ở chung nhé! Em có thể ở ở lại căn phòng ngày trước!"
Sắp xếp cho mình rất rõ ràng.
"Được ——" Ôn Chỉ Văn còn chưa nói xong thì Vu Hoài Ngạn đã chen ngang: "Không duoc.
"Vì sao chứ?" Vu Cẩn khó hiểu.
Ôn Chỉ Văn cũng nhìn sang chỗ Vu Hoài Ngạn.
Đón nhận ánh nhìn của hai người phụ nữ nhưng sắc mặt của Vu Hoài Ngạn vẫn như thường, nhàn nhạt mà nói: "Ở đây không có chỗ cho em ở".
"Sao lại không có? Tầng trên không phải vẫn còn phòng à?"
"Đồ của chị dâu em khá nhiều, căn phòng kia để lại cho cô ấy để đồ".
Ôn Chỉ Văn nằm cũng trúng đạn: "..."
Cô đá cẳng chân anh một cái, trừng mắt nhìn anh nói: "Em làm gì có nhiều đồ như thế chứ?"
"Không có sao?" Vu Hoài Ngạn cười hỏi ngược lại.
Ôn Chỉ Văn đột nhiên nhớ tới ngày hôm qua cô đã mua một đống lớn đồ dùng cho trẻ con, khí thế nháy mắt yếu đi.
Vu Cẩn tỏ ra tiếc nuối, nhưng cũng không quá thất vọng, trực tiếp đẩy Vu Hoài Ngạn ra, ngồi xuống bên cạnh Ôn Chỉ Văn: "Vậy thì thôi, đúng rồi, em đi tới hiệu sách mua rất nhiều sách dạy con, chúng ta có thể cùng nhau xeml"
Vu Hoài Ngạn bị đẩy sang bên cạnh: "..."
Từ từ, đây rõ ràng là chuyện của anh mà.
Nhưng mà cũng không có ai quan tâm tới ý tưởng của anh.
Hai người chị dâu em chồng rất nhanh đã thảo luận với nhau rất hăng say.
"Thời gian mang thai ăn nhiều quả nho thì đôi mắt của bé con sẽ vừa đen vừa sáng à? Sao chị thấy không khoa học lắm?" Ôn Chỉ Văn nói.
"Đúng là như vậy, nhưng ăn nhiều một chút cũng không sao, chị thích ăn nho không?”
"Bình thường, cũng tạm được”.
"Vậy thì ngày mai bảo người ta mua nhiều nho một chút!"
Nhìn thấy Vu Cẩn để bụng như thế, Ôn Chỉ Văn nhịn không được tìm hiểu: "Tiểu Cẩn, em thích trẻ con như thế, hay là mau chóng tìm đối tượng, sau khi kết hôn liền tự mình sinh một đứa?"
Cô đã nhìn thấy vài lần, từ sau khi Vu Cẩn về nước thì Cố Hiểu Phương kia thường xuyên không có việc gì liền đi tới công ty của Vu Hoài Ngạn, trước kia không hề thấy anh ta chăm chỉ như thế.
Nếu như nói đối phương không có ý với Vu Cẩn thì Ôn Chỉ Văn không tin.
"A, chuyện này để nói sau đi". Vu Cẩn xua xua tay, nói có lệ.
Ôn Chỉ Văn nhìn biểu tình của cô em chồng, không khỏi thấy đồng tình cho Cố Hiểu Phương.
Xem ra con đường theo đuổi vợ của Cố Hiểu Phương còn rất dài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT