Quan sát nhà họ Vu vài ngày, ăn trộm số 2 phát hiện người giúp việc nhà họ Vu đã rời khỏi, hơn nữa mục thông báo còn vừa lúc dán thông báo cúp điện.

Đây quả thực là cơ hội tốt trời cho.

Vì thế liền có chuyện buổi tối hôm nay.

Ăn trộm số 2 không bao giờ có thể ngờ được cửa nhà họ Vu môn lại khó cạy như vậy, cũng không ngờ Vu Hoài Ngạn lại đột nhiên trở về, càng không ngờ Ôn Chỉ Văn lại báo cảnh sát từ trước!

Vốn dĩ lúc nhìn thấy có người đến, anh ta đã nhanh trí mà trốn trong bụi cỏ, không ngờ cuối cùng vẫn bị bắt ra.

Ăn trộm số 2 hối hận không thôi.

Nhưng trên đời này thiếu nhất chính là thuốc hối hận, bây giờ chờ đợi anh ta chỉ có việc vào ngục giam đoàn tụ với người bạn tốt ăn trộm kia của anh ta mà thôi.

*

Sau khi trở về từ đồn công an, trong lòng Ôn Chỉ Văn vẫn hơi run run, vẫn luôn theo sát Vu Hoài Ngạn không dám hành động một mình. Điện còn chưa có lại, trong phòng vẫn đen thùi lùi một mảnh.

Vu Hoài Ngạn cầm đèn pin từ trong xe ra, đi ở phía trước mở đường.

Ôn Chỉ Văn túm chặt tay anh, nhắm mắt theo đuôi mà đi theo bên cạnh.

Nhưng hiển nhiên cô không giỏi đi đứng ở nơi thiếu ánh sáng, cho dù đã có đèn pin chiếu, nhưng cô cũng tự làm vấp mình rất nhiều lần.

Đến khi cô đá vào một thứ không biết là thứ gì một lần nữa, Vu Hoài Ngạn dừng lại.

"Sao, sao anh lại không đi nữa?" Ôn Chỉ Văn hơi chút sợ hãi hỏi.

"Không sao cả." Vu Hoài Ngạn lập tức an ủi cô: "Anh sợ anh đi trước nữa thì em sẽ tự làm mình ngã mất."

"Để anh bế em đi vậy." Anh lại nói.

"Vậy nếu như hai chúng ta đều bị ngã thì làm sao bây giờ?”

Vu Hoài Ngạn bật cười, đưa đèn pin vào tay Ôn Chỉ Văn, rồi bế ngang cô lên.

Ôn Chỉ Văn nhanh chóng vươn tay ôm cổ anh.

"Soi đường cẩn thận nhé." Bế người lên, Vu Hoài Ngạn cười nói: "Còn nữa, em nên tin tưởng vào chồng em chứ!"

Ôn Chỉ Văn: "..."

Cô ôm sát cổ anh, một bàn tay khác cầm chặt đèn pin, cẩn thận soi đường phía trước.

Vu Hoài Ngạn cũng không có lừa cô, cho dù có bế cô, thì cả quãng đường anh cũng đi rất vững vàng.

Bước vài bước đến trước sô pha, Vu Hoài Ngạn buông Ôn Chỉ Văn xuống.

Ôn Chỉ Văn lại không buông tay, có chút sợ hãi hỏi: "Anh muốn đi đâu?"

Vu Hoài Ngạn sờ đầu cô, dỗ dành: "Em ngoan ngoãn ngồi ở đây trước đã, anh đi tìm nến."

Dù sao thì đèn pin cuối cùng vẫn không thay thế được tác dụng của nến.

"Vậy, vậy anh nhanh lên." Ôn Chỉ Văn buông tay ra.

"Em cứ cầm đèn pin đi" Vu Hoài Ngạn đứng dậy nói.

Ôn Chỉ Văn trong tay nắm đèn pin cả một đường soi theo bóng lưng Vu Hoài Ngạn.

Chỉ thấy anh đi đến hướng cửa sổ bên kia trước, kéo bức rèm ra, ánh trăng sáng tỏ nháy mắt chiếu vào, phòng khách đen thui cuối cùng cũng sáng lên một chút.

Sau khi kéo bức rèm ra, anh mới đi vào phòng kho tìm nến.

Ôn Chỉ Văn ngồi sô pha không nhìn thấy anh, cô ôm gối vào trong lòng, đèn pin soi sang phía bên kia, thường xuyên nói vài câu với Vu Hoài Ngạn.

Vu Hoài Ngạn cũng không chê cô phiền, rất kiên nhẫn mà nói chuyện với cô.

Không trong bao lâu, Vu Hoài Ngạn đã ra khỏi phòng kho.

Anh ngồi xổm xuống trước mặt Ôn Chỉ Văn, trong tay cầm một cây nến, một tay khác cầm bật lửa,tách" một tiếng, một ngọn lửa nhỏ sáng lên.

Ngọn lửa liếm vào tâm nến, ngọn nến bật lửa.

Trong nháy mắt, khoảng cách nho nhỏ giữa bọn họ được ánh nến ấm áp bao phủ.

Sợ một ngọn nến không đủ sáng, Vu Hoài Ngạn dứt khoát lại châm thêm mấy cây nến nữa.

"Em thấy ổn hơn chưa?" Anh hỏi.

Ôn Chỉ Văn gật đầu.

Tiếp theo, cô lại thấy anh lấy ra một cái hòm thuốc màu trắng.

Đang lúc cô không rõ nguyên do, lại thấy Vu Hoài Ngạn đã mở hòm thuốc ra, thuận tiện vén ống quần Ôn Chỉ Văn lên, nói: "Để anh xem thử xem vừa nay có bị đụng vào không."

Ôn Chỉ Văn không được tự nhiên động động chân, nói: "Chắc là không sao đâu?"

Lúc này Vu Hoài Ngạn đã nhìn thấy chân Ôn Chỉ Văn, cả người im lặng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play