"Chỉ Văn, anh rất lo cho em." Vu Hoài Ngạn nói, nghĩ nghĩ lại lui một bước nói,"Nếu không thì em bảo buổi tối dì Dương ở lại cùng em thì thế nào? Đợi chút nữa bà ấy quay về thì anh nói với bà ấy."
"Được rồi được rồi." Ôn Chỉ Văn ra vẻ thoả hiệp: "Không cần anh nói với dì Dương, chờ chút nữa em nói với bà ấy là được rồi! Thật sự không được thì em sẽ đi tìm Điền Hân, bảo cô ấy thu nhận em, có được không?"
Ôn Chỉ Văn đương nhiên không tùy hứng. như vậy
Cô chỉ là... Không nhịn được mà muốn làm nũng trước mặt anh mà thôi.
"Ừ, ngoan lắm." Anh khen cô.
Nhưng cái giọng điệu này nghe vào giống như đang dỗ trẻ con vậy!
Ôn Chỉ Văn xoa lỗ tai mình nói: "Chừng nào thì anh về?"
Vu Hoài Ngạn trầm mặc một lát, mới nói: "Anh rất nhanh sẽ về."
Đột nhiên Ôn Chỉ Văn nhớ tới thật lâu trước kia có một buổi tối, lúc hai người còn chưa bày to với nhau, cô lăn qua lộn lại ngủ không được, bè gọi điện thoại cho Vu Hoài Ngạn đang đi công tác.
Thật ra là hơi nhớ anh, nhưng vẫn làm bộ không thèm để ý hỏi anh khi nào về nhà.
Khi đó Vu Hoài Ngạn còn không biết xấu hổ hỏi cô có phải nhớ anh rồi không.
Lúc ấy cô còn nhanh chóng phủ nhận, bây giờ ngẫm lại, thật ra chỉ là khẩu thị tâm phi mà thôi.
Lần này Vu Hoài Ngạn lại không hỏi như vậy, nhưng Ôn Chỉ Văn đoán đây là bởi vì bây giờ anh đang ở trong xe, còn có tài xế ở đó, người đàn ông này sĩ diện cho nên không nói nên lời!
Vì thế Ôn Chỉ Văn nắm chặt di động, vẻ mặt bốn cợt mà nói với anh: "Vậy anh trở về nhanh lên, em rất nhớ anh đó chồng yêu!"
Người bên phía bên kia điện thoại cười thật nhẹ: “Anh cũng vậy."
Ôn Chỉ Văn: "..."
Thất sách!
Nhưng mà không sao cả, cô còn có chiêu phía sau.
"Cũng vậy cái gì?" Ôn Chỉ Văn làm bộ không rõ hỏi.
Sao Vu Hoài Ngạn có thể không hiểu chút trò vặt của cô, khẽ nhìn lướt qua tài xế lái xe đang ngồi ghế trước, bất đắc dĩ nói với người đang giả ngu ở đầu kia điện thoại: "Anh cũng nhớ em.”
Cuối cùng Ôn Chỉ Văn không nhịn được mà bật cười, giống như meo con cuối cùng cũng trộm được cá vậy.
Đôi mắt liếc qua tiếng động bên ngoài cửa, cô vội vàng đứng lên, nói một câu với Vu Hoài Ngạn: "Ôi chao, em không nói chuyện với anh nữa, dì Dương về rồi!"
Vu Hoài Ngạn lên tiếng, bảo cô cúp điện thoại trước.
Chờ sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, Vu Hoài Ngạn nghĩ nghĩ, vẫn cầm di động gọi một cuộc điện thoại khác.
Vẫn phải sắp xếp xong xuôi, bảo đảm an toàn của cô, anh mới có thể yên tâm được.
*
Ôn Chỉ Văn bên này.
Đúng là dì Dương đã trở lại, nhưng phía sau còn có một chiến sĩ công an đi theo.
Ôn Chỉ Văn vội vàng đi ra ngoài. Di Dương giải thích đơn giản vài câu với Ôn Chỉ Văn.
Thì ra là lúc dì Dương vừa mới đến nhà họ Tiết, vừa lúc gặp được chiến sĩ công an đến nhà họ Tiết để điều tra vụ việc.
Dì Dương liền thuận miệng nói chuyện đánh dấu của bọn trộm với công an, kết quả điều tra một vòng ở phía ngoài nhà họ Tiết, quả nhiên đã tìm thấy một ký hiệu đánh dấu ở bên ngoài góc tường.
Dì Dương liền càng luống cuống, chờ cảnh sau khi chiến sĩ công an điều tra nhà họ Tiết xong thì nhờ anh ta tới nhà họ Vu bên này nhìn xem.
Sau khi giải thích với Ôn Chỉ Văn, Dì Dương đưa chiến sĩ công an tới chỗ góc tường bị đánh dấu, chỉ cho anh ta xem.
Ôn Chỉ Văn thấy thế, vào nhà lấy máy ảnh ra, mở ra những bức ảnh chụp đánh dấu.
Chiến sĩ công an lấy vở ra, chuẩn bị ghi chuyện đánh dấu vào.
Ôn Chỉ Văn và Dì Dương đứng ở bên cạnh xem, dì Dương đột nhiên nói: "A, vừa rồi tôi không nhớ tới, cái đánh dấu ở nhà chúng ta và đánh dấu ở nhà họ Tiết giống nhau như đúc!"
Chiến sĩ công an gật gật đầu, nói: "Chỉ sợ nhà các cô cũng là mục tiêu chủ yếu của bọn ăn trộm."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT