Ngày hôm sau khi Ôn Chỉ Văn thức dậy thì Vu Hoài Ngạn đã đi ra ngoài.
Cô ngủ không được ngon, sau khi ngáp một cái, Ôn Chỉ Văn mới nghĩ lại chuyện tối qua.
Chuyện sự nghiệp của Vu Hoài Ngạn gặp vấn đề thế này nằm ngoài dự kiến của cô.
Nhưng rất nhanh sau đó cô cũng có thể tiếp nhận chuyện này.
Làm ăn có lên có xuống, không thể nào luôn luôn thuận buồm xuôi gió được, đụng phải chút phiền phức vẫn là chuyện hết sức bình thường.
Chỉ cần người vẫn chưa ngã xuống thì sẽ luôn có thể chờ thời quay lại.
Chỉ vì từ nhỏ Vu Hoài Ngạn đã là "thiên chi kiêu tử", giống như anh chưa bao giờ gặp phải trắc trở gì.
Chính vì điều này khiến Ôn Chỉ Văn lo lắng sau khi gặp phải cơn đả kích này có thể anh sẽ không gượng dậy nổi.
Về phần những phương diện khác, Ôn Chỉ Văn cũng không nghĩ nhiều.
Giống như tối hôm qua, sau khi đã thấu hiểu câu hỏi kia của Vu Hoài Ngạn, cô thật sự không thể nghĩ đến cảnh Vu Hoài Ngạn không còn gì nữa, và chính cô cũng rời khỏi anh ấy.
Hai người sống bên nhau rất vui vẻ, Ôn Chỉ Văn rất hài lòng về Vu Hoài Ngạn, nếu thật sự có ngày đó, cô sẽ nuôi anh cũng không phải là không có khả năng.
Huống hồ, Ôn Chỉ Văn rất tin tưởng vào năng lực của Vu Hoài Ngạn.
Cô không tin nếu anh ngã xuống đáy vực lại không trở người nổi.
Sau khi suy nghĩ lung tung một trận, tâm trạng của Ôn Chỉ Văn cũng không tránh khỏi bị ảnh hưởng chút ít.
Cô dứt khoát đứng dây đi mở khóa tủ bảo hiểm, bắt đầu tính toán lại tài sản của mình.
Trước hết cô sẽ lấy tất cả những bất động sản không quan trọng ra, bây giờ cô bắt đầu tính toán mình có thể lấy được bao nhiêu tiền từ mớ bất động sản này.
Nếu Vu Hoài Ngạn thiếu tiền riêng, những thứ này có thể giúp anh chút ít trong lúc khẩn cấp.
Ôn Chỉ Văn lập một bản kế hoạch, trong khi đang viết xuống thì cả người cô đột nhiên cứng đờ. Khoan dal Cô đang làm gì thế này?
Ôn Chỉ Văn đau lòng nhức óc nhìn vào những thứ trong tay mình, cuối cùng lại phát hiện một sự thật bản thân cô không thể tiếp nhận được.
Cô, Ôn Chỉ Văn, bây giờ lại đang lập kế hoạch tốn tiền cho đàn ông.
Đến cùng là đã xảy ra sai sót ở đâu nhỉ? Ngay từ đầu, mục tiêu của cô chính là phải lấy được tiền tài của người chồng, vĩnh viễn sẽ làm một phu nhân giàu có mà không chiếm được tình yêu của anh.
Vì sao bây giờ chính cô còn lấy tiền của mình ra?
Nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát, rất nhanh sau đó Ôn Chỉ Văn đã tìm được một lý do rất hợp lý cho hành động vô lý này của mình...
Ngay từ đầu mục tiêu của cô chính là như thế, nhưng có một câu nói rất hay "kế hoạch không theo kịp biến đổi".
Vu Hoài Ngạn rất tốt với cô, hiện tại cô có thể sống thoải mái thảnh thơi thế này thật ra cũng nhờ có anh. Bây giờ anh lại gặp chút rắc rối, mình quay lại giúp anh một tay, có qua có lại cũng là chuyện đương nhiên. Nếu nghĩ xa hơn thì hai người họ vẫn là hai vợ chồng, bây giờ cô giúp đỡ anh thật ra cũng là vì cuộc sống tốt đẹp sau này của hai người họ.
Không sai! Chính là như vậy!
Ôn Chỉ Văn nhanh chóng bị lý do mình nghĩ ra thuyết phục. Cô tiếp tục quay lại tính toán lên kế hoạch.
*
Buổi tối, Vu Hoài Ngạn trở về nhà.
Ban ngày, Ôn Chỉ Văn sợ quấy rầy đến công việc của anh nên không dám liên hệ nhiều với Vu Hoài Ngạn.
Bây giờ anh vừa về đến nhà, Ôn Chỉ Văn lập tức bước ra chào đón, đồng thời không quên ân cần hỏi han.
"Ông xã, anh ăn cơm tối chưa? Bây giờ có đói không? Có muốn ăn chút gì không?" Ôn Chỉ Văn ôm eo anh hỏi.
Vu Hoài Ngạn hơi bất ngờ, anh nhíu mày suy nghĩ, ngay từ khi bắt đầu anh còn chưa hiểu vì sao đột nhiên cô lại trở nên nhiệt tình thế này.
Cũng may anh phản ứng rất nhanh, Vu Hoài Ngạn lập tức nhớ đến câu chuyện tối hôm qua. Thế là anh rủ mắt xuống, nói: "Tuỳ tiện ăn một ít rồi, bây giờ còn chưa đói."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT