Tạ Thục Anh nhận tờ giấy, trên mặt rất bình tĩnh, thật ra bà không lo lắng chuyện chuyến đi ngày mai chút nào cả.

Nhìn Vu Hoài Ngạn, Tạ Thục Anh cười mở miệng: "Có muốn tâm sự với mẹ không?"

Vu Hoài Ngạn ngạc nhiên nhìn về phía Tạ Thục Anh, hiểu rõ đây là mẹ anh đang có chuyện nói với anh.

Gật đầu, Vu Hoài Ngạn ngồi xuống sô pha: "vâng, mẹ nói đi."

Tạ Thục Anh cũng không tiến vào chủ đề chính ngay từ đầu mà là tùy tiện nói chuyện câu được câu không một lúc.

Cho đến tận lúc cuối cùng, bà ấy mới nhìn về phía Vu Hoài Ngạn nói: "Tình cảm của con và Chỉ Văn..."

"." Vu Hoài Ngạn cũng không bất ngờ cho lắm: "Mẹ nhìn ra rồi à?"

"Không phải là rất rõ ràng sao?" Tạ Thục Anh đương nhiên nói.

Vu Hoài Ngạn: ”..."

Tuy rằng anh không bất ngờ về chuyện Tạ Thục Anh có thể nhìn ra, nhưng bà ấy lại nói trắng ra như vậy cũng khiến anh cảm thấy rất mất mặt.

"Muốn nghe lời khuyên của mẹ không?" Tạ Thục Anh cười nói.

"... Mẹ nói đi." Vu Hoài Ngạn khiêm tốn hỏi.

Tạ Thục Anh dựa theo tình hình mà bà quan sát mấy ngày nay, ngẫm nghĩ rồi nói: "Đàn ông ấy à, có đôi khi có thể học cách tỏ ra yếu thế, con phải khiến đối phương đau lòng cho con."

Vu Hoài Ngạn: ”..."

Lời khuyên này nghe qua rất không đáng tin.

Sau khi nói chuyện phiếm với Tạ Thục Anh xong, Vu Hoài Ngạn như suy nghĩ gì đó mà trở về phòng ngủ.

Vừa đẩy cửa mở ra, đã nhìn thấy Ôn Chỉ Văn vừa tắm rửa xong xông cả người đến thơm ngào ngạt, đang chuẩn bị chui vào ổ chăn.

Thấy anh trở lại, đầu tiên là hỏi anh: "Về rồi hả?"

Tiếp theo vén chăn của mình lên một cái, tuyên bố: "Ngày mai em phải đưa mẹ ra sân bay, em ngủ trước, anh đừng tới làm phiền em, ngủ ngon!"

Còn tiện tay tắt luôn đèn ngủ bên phía cô. Vu Hoài Ngạn bất đắc dĩ đi qua xốc lên chăn nằm xuống.

Trợn tròn mắt nhìn trần nhà đen nhánh, Vu Hoài Ngạn yên lặng đánh bay đề nghị vừa rồi của Tạ Thục Anh.

Cái gì mà yếu thế, đó là không thể nào.

*

Sau khi Tạ Thục Anh rời đi, vậy mà Ôn Chỉ Văn lại có vài phân không quen.

Dù sao thì mấy ngày này cô và Tạ Thục Anh cũng đã ở chung sớm chiều, khó tránh khỏi sẽ có vài phần cảm giác không nỡ.

Không giống Vu Hoài Ngạn, chỉ là buổi tối về nhà gặp được Tạ Thục Anh vài lần.

Nhưng loại cảm xúc không nỡ kia rất ngắn ngủi, Ôn Chỉ Văn rất nhanh đã quay trở về cuộc sống thường ngày cửa mình.

Không có việc gì thì chơi máy tính hoặc ra cửa mua mua sắm, hoặc là đi salon và công ty bên kia xem tình hình thế nào.

Ôn Chỉ Văn bên này mỗi ngày trôi qua rất vui vẻ, Vu Hoài Ngạn bên kia lại xảy ra chút vấn đền.

Thời gian về nhà mỗi ngày của anh trở nên càng ngày càng muộn, có đôi khi thậm chí suốt một đêm cũng không về.

Rõ ràng anh không đi công tác, hai người ở ngay cùng dưới một mái hiên, vậy mà Ôn Chỉ Văn có thể có mấy ngày cũng không nhìn thấy bóng dáng anh lần nào.

Nếu không phải ngày hôm sau khi cô tỉnh lại, nhìn thấy chăn gối bên cạnh có nếp nhăn khi bị người đắp, và quần áo mà anh thay ra thì Ôn Chỉ Văn cũng phải cho rằng anh chưa về nhà lần nào.

Ban rộn khác thường như vậy,, cho dù là Ôn Chỉ Văn cũng bắt đầu có chút lo lắng.

Buổi tối hôm nay, Ôn Chỉ Văn cố ý chờ Vu Hoài Ngạn trở về.

Vào ngay lúc cô buồn ngủ đến mức mí mắt sắp đánh nhau, dưới tầng cuối cùng cũng truyền tới tiếng động.

Ôn Chỉ Văn xoa mắt, nhìn thời gian, đã qua 12 giờ đêm.

Vu Hoài Ngạn có chút mệt mỏi bước lên lâu.

Tay chân nhẹ nhàng mà mở cửa phòng ngủ ra, đèn phòng ngủ không tắt, Vu Hoài Ngạn không quá để ý, lúc trước rất nhiều lần khi anh về muộn, phòng ngủ cũng thường xuyên để lại một chiếc đèn. Đầu tiên anh đi vào phòng tắm.

Ôn Chỉ Văn nằm trên giường, nghe tiếng nước trong phòng tắm truyền đến, trong đầu nghĩ đến chuyện chút nữa nên mở miệng hỏi anh như thế nào.

Không đợi cô suy nghĩ cẩn thận, tiếng nước trong phòng tắm đã dừng lại.

Lại một lát sau, truyền đến tiếng mở cửa phòng tắm, tiếng động không lớn, nhưng lại bị mà đêm yên tĩnh phóng đại vô hạn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play